Tống Từ Vãn tạm thời cất giữ luồng khí này, tiếp tục rửa xác yêu kế tiếp.
Xác yêu thứ chín hôm nay cũng là xác rắn, nhỏ hơn con trước một chút, Tống Từ Vãn nhanh chóng rửa sạch. Tay chạm vào xác rắn, lần này lại không nhận được hình ảnh truyền đến nào nữa.
Tống Từ Vãn biết, đây là vì con rắn này quá yếu. Nó chết rồi, trên người về cơ bản không lưu lại thông tin rõ ràng nào.
Tống Từ Vãn rửa xong, nhận được một luồng bạch khí còn nhạt hơn trước: [Yêu khí hỗn loạn, ba phân, có thể thế chấp.]
Tống Từ Vãn thu hết lại, rồi nhanh chóng rửa xác yêu thứ mười.
Xác yêu thứ mười cũng rách nát không chịu nổi, cũng là xác rắn, tương tự nhận được một luồng khí: [Yêu khí hỗn loạn, hai phân, có thể thế chấp.]
Ngày hôm đó, Tống Từ Vãn rửa mười con yêu.
Cũng chính ngày này, trong phòng giặt giũ có năm tạp dịch đột tử!
Các quản sự vẫn giữ thái độ thờ ơ, đã quen với chuyện này, người cũ chết đi, lại có người mới được bổ sung vào.
Đám tạp dịch sống sót sau kiếp nạn, vừa tê dại vừa mừng thầm, đương nhiên, cũng có người thổn thức kinh sợ, nhưng không nhiều.
Nỗi buồn niềm vui của con người vốn không tương thông, dao không kề vào cổ mình, người sống luôn ôm ba phần may mắn. Nhưng cũng chính vì vậy, sống sót mới có động lực chứ phải không?
Tống Từ Vãn không mừng thầm, đều là những người đáng thương, nàng không cứu được ai, nhưng ít nhất phải giữ bình tĩnh và tôn trọng.
Trong lúc rửa yêu, tai nàng nghe được tiếng các quản sự bên ngoài nói chuyện.
Hồ quản sự nói: “Bên trên đã tăng tỉ lệ đổi yêu thi lấy đan dược khí huyết rồi, trước kia một con tiểu yêu Phàm cấp không nhập lưu, nhiều nhất đổi được hai viên Dưỡng Khí hoàn, nay đã có thể đổi được hai viên Tráng Khí hoàn! Còn nếu chính thức đạt tới cấp Yêu binh, sơ kỳ đã đổi được năm viên Tráng Khí hoàn!”
Lại nói: “Yêu binh tinh nhuệ, một xác yêu đổi được năm viên Hành Khí đan! Mẹ kiếp, làm lão tử cũng đỏ mắt, muốn đi giết yêu đổi đan đây!”
Hồ quản sự chính là vị đã từng một roi quất nứt cả phiến đá trước mặt Tống Từ Vãn, Tống Từ Vãn không biết cảnh giới cụ thể của ông ta là gì, nhưng đoán rằng thân thủ không yếu.
Dưỡng Khí hoàn, Tráng Khí hoàn được nhắc tới trong lời Hồ quản sự, Tống Từ Vãn đều đã thấy qua, Tráng Khí hoàn nàng còn ăn mỗi ngày, nhưng Hành Khí đan thì lại nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Tống Từ Vãn.
Nghe nói Hành Khí đan là đan dược cao cấp hơn Tráng Khí hoàn, điều này khiến Tống Từ Vãn không khỏi thầm suy nghĩ: Nếu nàng có thể lấy được xác yêu hoàn chỉnh, đặt lên cân Thiên Địa để đổi bán, không biết sẽ được thứ gì?
Lúc này, lại nghe một vị quản sự họ Vương khác nói: “Giết yêu đổi đan, kiếm tài nguyên tu hành, từng bước thăng tiến, chuyện này ai mà không muốn chứ? Nhưng Hồ huynh, giết yêu hung hiểm lắm! Đêm qua chết không ít người, Tru Ma Hiệu Úy cũng không đủ dùng, còn kinh động các cao thủ đang ẩn mình trong thành chúng ta, chuyện này Hồ huynh ngươi biết chứ?”
Hồ quản sự nói: “Đó là đương nhiên, đã có yêu họa, sao có thể không chết người?”
Giọng điệu của ông ta dường như có chút không cho là đúng, Vương quản sự liền cười khà một tiếng, nói: “Vậy Hồ huynh có biết, đêm qua khi yêu họa nổi lên, còn có một vị Tru Ma Hiệu Úy chết kỳ lạ trong nhà không?”
Hồ quản sự nói: “Là ai? Yêu ma bây giờ lại ngang ngược đến mức không tìm phàm nhân gây sự, mà trực tiếp đến tận cửa tấn công Tru Ma Hiệu Úy sao?”
Vương quản sự nói: “Vị Tru Ma Hiệu Úy kia tên là Trương Bình, là đệ tử của Thượng tông Thất Tinh Môn, tình trạng cái chết của hắn không phải bị yêu ma làm hại, mà là khi luyện công khí mạch nghịch hành, tẩu hỏa nhập ma mà chết.”
Hồ quản sự lập tức khẽ hít một hơi: “Tẩu hỏa nhập ma? Chuyện này... Đang yên đang lành sao lại tẩu hỏa nhập ma?”
Vương quản sự thở dài: “Ai biết được, năm này qua năm khác, chúng ta cũng nghe nói không ít chuyện tẩu hỏa nhập ma, chỉ có điều những người nhập ma trước đây ít nhất cũng là Tiên Thiên...”
Nói tới đây ông ta bỗng nhiên dừng lại, dường như có điều kiêng kị khi nhắc tới Tiên Thiên.
Hồ quản sự như có điều suy nghĩ nói: “Cho nên, ý của Vương huynh là?”
Vương quản sự hạ giọng nói: “Đang yên đang lành, Trương Bình lại tẩu hỏa nhập ma, nói không chừng là vì hắn giết yêu quá nhiều, nhiễm phải thứ gì đó không lành...”