Phía tây thành Túc Dương, Tru Ma Hiệu Úy Trương Bình tối nay không ra ngoài bắt yêu.
Thượng cấp của hắn ta, Tru Ma Tướng Quân Điền Tuấn Hồng, gần đây mới được một món pháp khí thượng phẩm Lạn Kha Xuân Thu Đồ, vì thế Điền tướng quân cố ý mở tiệc trong phủ, mời khách khứa bốn phương, bạn bè thân hữu và thuộc hạ đến thưởng lãm.
Tiệc đêm vô cùng náo nhiệt, Lạn Kha Xuân Thu Đồ càng có công hiệu huyền diệu. Bức đồ này khi mở ra nghe nói có thể trải rộng đến mười dặm vuông, bao trùm được nửa tòa thành nhỏ, trong đồ có bàn cờ như bầu trời sao, có trăm mỹ nhân làm kỳ thủ, một ván cờ động, vừa là dung nhan tuyệt sắc chốn nhân gian, vừa là cảnh xuân thu thay đổi trong tranh.
Bức họa gốc này do Đại Nho Úc Xuân Thu vẽ, tên là Hồng Nhan Xuân Thu Đồ.
Khi bức tranh hoàn thành, hàng ngàn hàng vạn mỹ nhân bay ra từ trong bức tranh đó, hoặc ôm đàn thổi sênh, hoặc soi bóng bên dòng nước ngắm hoa, hoặc nhẹ nhàng nhảy múa...
Người ở kinh sư Đại Chu lúc bấy giờ, không ai không được chứng kiến kỳ cảnh vạn mỹ nhân bay lượn này, quả thực là tiên cảnh giáng lâm nhân gian, là “trong sách tự có Nhan Như Ngọc” từ hư ảo chiếu vào hiện thực!
Sau đó, giới thư sinh Đại Chu dấy lên một trào lưu mô phỏng Hồng Nhan Xuân Thu Đồ, nghe nói bức họa gốc của Đại Nho từ lúc hoàn thành đã trở thành một món linh khí thượng phẩm, mà trong vô số bản mô phỏng, bức họa của Tô Bạch Y, đệ tử chân truyền của Úc Xuân Thu, lại có hiệu quả kỳ diệu nhất.
Bức Lạn Kha Xuân Thu Đồ này của Điền Tuấn Hồng chính là lấy bức họa của Tô Bạch Y làm nền, sau lại được Luyện Khí Đại Sư Đàm Đông Các luyện chế cường hóa, từ đó tạo thành món pháp khí thượng phẩm này.
Thành Túc Dương quả thực là nơi hẻo lánh, Điền Tuấn Hồng tuy là Tru Ma Tướng Quân lục phẩm, nhưng nếu đặt ở kinh sư, chức vị như vậy lại đáng là gì?
Vậy mà hắn ta lại có được một bức Lạn Kha Xuân Thu Đồ như thế, cũng không trách hắn ta đắc ý như vậy, thậm chí mở tiệc linh đình, khoe khoang với bốn phương.
Trong tiệc rượu, Điền Tuấn Hồng mơ hồ nhắc tới gia tộc mình xuất hiện quý nhân, nhất thời tự nhiên lại dẫn tới vô số liên tưởng và tâng bốc.
Trương Bình không thể tiến vào vòng trung tâm đó, nhưng quan hệ của hắn ta cũng không tồi, mọi người tụ tập lại một chỗ cũng nghị luận ầm ĩ.
Một đồng liêu Tru Ma Hiệu Úy nói: “Điền tướng quân có được bức Lạn Kha Xuân Thu Đồ này, từ nay uy lực trấn áp tăng mạnh, yêu ma quanh thành Túc Dương chúng ta hẳn sẽ bớt đi chút nhỉ.”
Cũng có người nói: “Ít đi cũng có cái lợi của ít đi, gần đây huynh đệ chúng ta đều bận đến thở không ra hơi, nhưng mà, ít quá cũng không được...”
Vì sao ít quá lại không được?
Lời này không cần nói rõ, không nói người khác, chỉ nói Trương Bình thôi, nếu không có yêu ma, Phá Huyết Đao của hắn ta làm sao để tăng cấp?
Lại có người nói: “Trương huynh, Phá Huyết Đao của ngươi đã sắp đến cực hạn ngàn rèn, không bao lâu nữa là có thể tăng lên thành pháp khí hạ phẩm rồi chứ?”
Trương Bình dường như có tâm sự, suốt buổi tiệc đều không mấy vui vẻ, nhưng có người nhắc tới Phá Huyết Đao, vẻ mặt hắn ta mới hơi giãn ra, thoáng nét cười nói: “Vẫn còn kém xa, thật hổ thẹn, nếu so với đồng môn, ta chính là kẻ đội sổ.”
Hắn ta vừa nói vậy, lập tức có người tiếp lời: “Vẫn là đệ tử Đại Tông các ngươi thật tốt, truyền thừa hoàn chỉnh, thật khiến người ta ngưỡng mộ. Những võ giả Luyện Tạng bình thường như chúng ta, muốn có được một món pháp khí hạ phẩm chẳng biết khó khăn đến mức nào.”
Lời ngưỡng mộ này vừa thốt ra, lập tức lại mở ra mạch nói của những người khác, mọi người nhao nhao bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với các Đại Tông như Thất Tinh Môn.
Yến tiệc càng thêm náo nhiệt, không kể thêm nữa.
Sau đó Trương Bình còn được Tru Ma Tướng Quân Điền Tuấn Hồng gọi đến nói chuyện một lúc, Điền Tuấn Hồng hỏi về sư thừa của Trương Bình ở Thất Tinh Môn.
Trương Bình nói: “Gia sư là Bách Chiến Đao Phù Thiên Dịch.”
Có danh có hiệu, ít nhất cũng là Tiên Thiên cảnh.