Môn công pháp này có chút đặc thù, vì phải truyền thọ nguyên vào, tế luyện đúng giờ, nên không thể giống các công pháp khác, dùng thời gian tu vi của cân Thiên Địa để nhanh chóng tinh tiến.
Cứ như vậy khổ tu một đêm, lại đến lúc trời sáng.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tống Từ Vãn trôi qua đặc biệt yên ổn.
Ban ngày nàng đi làm, ban đêm tu luyện, trong lòng dù lửa giận ngút trời, nàng lại như biến bản thân thành lò luyện, lửa giận càng sâu, bề ngoài của nàng ngược lại càng thêm bình tĩnh.
Thỉnh thoảng tranh thủ, Tống Từ Vãn sẽ chú ý động tĩnh xung quanh, ví dụ như tòa Đỉnh Phong Lâu trên phố Liễu Tuyền đang bên bờ vực đóng cửa, gần đây lại bất ngờ sống lại.
Đỉnh Phong Lâu mới có một vị đại trù tay nghề vô song, có thể chế biến những món ăn bình thường nhất thành mỹ vị tuyệt đỉnh, một vị thiếu gia nào đó của gia tộc Tiên Thiên Hứa gia đến nếm thử, liền khen Đỉnh Phong Lâu nức tiếng gần xa.
Lại ví dụ như Hoàng gia ở Tích Thiện phường, kể từ sau vụ náo kịch vì bánh vàng hôm đó, cuộc sống nhà bọn họ ngày càng sa sút.
Lão Hoàng bị trúng gió liệt giường, Hoàng Nhị Lang bị đánh gãy chân, Cát đại nương cũng ốm liệt giường không dậy nổi, Hoàng Đại Lang vừa phải nuôi thê nhi, vừa phải chăm sóc cả nhà ốm đau, vốn đã khổ không kể xiết...
Bỗng một ngày nọ, sòng bạc kéo đến một đám côn đồ, đập phá loảng xoảng rồi lục soát sạch Hoàng gia, để lại lời nhắn: “Nhà ngươi to gan thật, dám lấy vàng giả lừa chủ của chúng ta, hạn trong ba ngày phải trả tiền, nếu không đập nát nhà các ngươi!”
Hoàng gia lấy đâu ra tiền mà trả?
Thế là vào một đêm gió lớn tối trời, Hoàng Đại Lang mang theo thê nhi âm thầm bỏ trốn.
Đợi đến khi người của sòng bạc tìm đến lần nữa, thứ họ thấy chỉ là Hoàng Quý và Hoàng Nhị Lang liệt trên giường sắp chết đói, cùng với Cát đại nương đã treo cổ tự vẫn.
Hàng xóm ai nấy đều bàng hoàng, từ đó về sau, trong lời răn dạy con cháu tất nhiên phải thêm một câu: “Tuyệt đối không được dính vào cờ bạc! Thứ đó không thể đụng vào!”
Khoái ban lại chết thêm hai tiểu lại, yêu ma dường như có mặt khắp nơi, Tống Từ Vãn sắp không thể nhịn được nữa.
Cuối cùng bảy bảy bốn mươi chín ngày cũng trôi qua, vào ngày đầu đông này, ba đôi khôi lỗi gỗ của Tống Từ Vãn đều đã điêu khắc xong, Lý Đại Đào Cương thuật đã tu luyện thành công!
Hư Không Huyễn Ma Kiếm trong lòng nàng đang rục rịch, ẩn hiện tiếng kêu ong ong.
*
Năm Nhâm Dần, ngày 29 tháng 11, Đông Chí!
Mây đen tầng tầng hội tụ, màn đêm buông thấp, tuyết rơi lất phất.
Tống Từ Vãn mở mắt trong đêm dài, nàng đem ba khôi lỗi gỗ đào dùng để triệu hồi giấu ở những nơi người khác không ngờ tới, chỉ mình nàng biết, còn khôi lỗi gỗ mận dùng để thế mạng thì mang theo bên người.
Khôi lỗi gỗ mận sau khi được thọ nguyên tế luyện thì hình dáng thu nhỏ lại, mỗi con chỉ nhỏ như hạt đậu tương, tinh xảo đáng yêu. Tống Từ Vãn dùng một chiếc túi thơm nhỏ đựng chúng, treo túi thơm trên cổ, giấu kỹ áp vào người trong lớp áo.
Tống Từ Vãn có thể cảm nhận được, giữa mình và những khôi lỗi gỗ này đã có một mối liên kết kỳ lạ như huyết mạch tương thông.
Cho nên, đây nào phải là con rối gỗ gì? Đây rõ ràng là ba mạng của nàng!
Mang theo bên mình ba mạng, cảm giác này cũng không tệ.
Tống Từ Vãn lại thay áo choàng đen, đeo mặt nạ da người đường may thô ráp lên, cuối cùng nhìn thoáng qua con ngỗng trắng to đang ngủ say trong phòng.
Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười, xoay tay áo, gió đêm thổi lên, cả người nàng liền hóa thành một bóng đen, theo gió mà đi.
Quang Âm Dạ Độn Đào, tổng cộng có ba tầng, Tống Từ Vãn hiện đã tu luyện tầng thứ nhất đến Viên Mãn, chỉ chờ một cơ hội là có thể đột phá!
Gió đêm cuốn lên tuyết mịn, bóng ma luân phiên du tẩu trong tuyết.