Hiểu không?
Ai mà hiểu được chứ, Ngưu Kim Hoa không thể hiểu nổi, bà ta chỉ thấy đầu óc quay cuồng, tim đập dồn dập, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng nói được gì, đành chỉ ôm chặt lấy trượng phu, bất giác lại thiếp đi.
Căn phòng vừa vang lên tiếng nói mê dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn màn đêm ngoài cửa sổ càng thêm đậm đặc.
Tống Từ Vãn bên ngoài cửa sổ lại hóa thành bóng đen bỏ đi, nàng theo gió đêm lướt vào nhà, vào phòng liền giật mạnh áo choàng đen trên người xuống rồi lại lột mặt nạ da người trên mặt.
Tống Từ Vãn lòng đầy uất hận, chẳng kém gì Vu bộ đầu.
Nhưng Vu bộ đầu chỉ có thể giải tỏa vài câu trong mơ, còn Tống Từ Vãn, Tống Từ Vãn... nàng, nàng lại có thể giương sấm sét trong tay mà chém đi nỗi bất bình trong lòng!
“Không, không được, mình phải bình tĩnh.” Tống Từ Vãn cởi bỏ những thứ vướng víu trên người, cất lại vào không gian cân Thiên Địa, sau đó nàng lại đi đến trước bài vị của phu phụ Tống Hữu Đức
Trên bàn thờ có ba nén hương đang cháy tỏa khói lượn lờ, Tống Từ Vãn nhìn làn khói hương, dần dần lấy lại bình tĩnh.
Mỗi khi gặp đại sự phải tĩnh tâm, người ta có thể dũng cảm, nhưng phải là dũng cảm mà thận trọng.
Nàng phải hiểu rõ, hiện tại tuy nàng đã có chút sức mạnh trong tay, nhưng xét cho cùng nàng vẫn chỉ đang ở Hóa Khí kỳ!
Phía trên còn có Luyện Khí chân tu, Hóa Thần chân nhân, càng có những nhân tiên tại thế, Luyện Thần Phản Hư, Luyện Hư Hợp Đạo... con đường tu đạo mịt mờ mênh mông vô tận, một Hóa Khí kỳ nho nhỏ, lấy gì mà tự mãn?
Nàng không những không thể tự mãn, mà còn phải luôn giữ lòng kính sợ, luôn mang nỗi sợ hãi.
—— Mình quá yếu.
Tống Từ Vãn lấy ra gỗ đào và gỗ mận, tiếp tục điêu khắc Khôi Lỗi thế mạng mình.
Không ngủ nữa, cứ làm tới bến!
Tổng cộng mười cân gỗ đào, mười cân gỗ mận, có thể điêu khắc ba đôi Khôi Lỗi thế mạng, vừa điêu khắc vừa truyền thọ nguyên vào để tế luyện, chẳng qua chỉ là mỗi ngày tổn thất sáu năm thọ nguyên mà thôi, nàng tổn thất nổi.
Tống Từ Vãn vừa điêu khắc vừa gọi cân Thiên Địa ra, vừa rồi chỉ mải kích động, thất tình lục dục thu được từ phu thê Vu gia còn chưa kịp đổi bán.
Từ Vu bộ đầu: [Ngươi đã đổi bán nhân dục, ai, nộ, sợ, hai cân ba lạng, nhận được đạo pháp sơ cấp, Sí Viêm Thuật.]
Đây là một môn đạo pháp hệ Hỏa, sau khi học có thể thi triển ra một luồng linh diễm, khi pháp lực tinh thâm và đạo thuật thuần thục, nhiệt độ linh diễm có thể cao hơn nhiều so với lửa thường, là một môn đạo pháp cơ sở vô cùng thực dụng.
Tống Từ Vãn ghi nhớ đạo pháp, lĩnh ngộ bí quyết, một lát sau mới lại đổi bán khối thất tình lục dục nhận được từ Kim Hoa thẩm.
[Ngươi đã đổi bán nhân dục bi, khủng, kinh, một cân tám lạng, nhận được tu vi một năm lẻ tám tháng.]
Cảm giác thời không trôi nhanh huyền diệu lại ập đến lần nữa, nhưng lần này Tống Từ Vãn tu luyện trong dòng thời gian vùn vụt trôi qua không còn là Tọa Vong Tâm Kinh, mà là đạo pháp khác.
Ví như Hư Không Huyễn Ma Kiếm, môn đạo pháp này có tổng cộng năm tầng, tầng một Tâm Ma Huyễn Động, tầng hai Ma Niệm Điệt Khởi... cho đến tầng thứ năm, Thiên Ma Huyễn Sinh.
Thuật này tu hành cứ tinh thâm thêm một tầng, uy lực lại tăng lên gấp bội, đợi đến tầng thứ năm, người trúng thuật thậm chí có thể hóa thành Thiên Ma Khôi Lỗi, cho người thi thuật tùy ý sai khiến!
Hiện tại Tống Từ Vãn cũng chỉ vừa mới nhập môn tầng thứ nhất mà thôi, với tu vi Hóa Khí kỳ hiện tại của nàng, nếu không thể đột phá đại cảnh giới, nàng thậm chí không thể tu luyện tầng thứ hai của Hư Không Huyễn Ma Kiếm.
Dù vậy, tầng thứ nhất này cũng đủ để nàng tu luyện rồi.
Thời gian “một năm lẻ tám tháng” vụt qua, Tống Từ Vãn khổ tu xong, mở mắt ra chỉ cảm thấy sự lĩnh ngộ về Hư Không Huyễn Ma Kiếm lại sâu sắc hơn rất nhiều.
Nếu nói lúc bắt đầu chỉ là nhập môn thì bây giờ nàng hẳn đã có thể đạt đến mức đăng đường nhập thất, thuần thục tinh thông.
Rất tốt, Tống Từ Vãn tạm gác Hư Không Huyễn Ma Kiếm, lại tiếp tục tu luyện khôi lỗi thuật thay mận đổi đào.