Trường Sinh: Ta Có Thể Buôn Bán Vạn Vật

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

Đêm khuya tĩnh lặng, thích hợp xuất hành.

Tống Từ Vãn đeo mặt nạ da người, khoác áo choàng đen, hóa thành một làn gió đêm, luồn lách trong bóng tối mà đi.

Tích Thiện Phường, Vu gia.

Có người đánh mõ cầm canh đi ngang qua cửa, trong phòng, Ngưu Kim Hoa đang nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh đạp chân một cái, bà ta bỗng huých trượng phu là Vu bộ đầu bên cạnh, gọi: “Lão Vu, ngươi tỉnh dậy đi.”

Vu bộ đầu mơ màng nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Ánh mắt Ngưu Kim Hoa mông lung, dường như đang trong mộng, nhưng cũng chính vì đang trong mộng, bà ta bỗng bật khóc nức nở: “Lão Vu, lòng ta khó chịu quá, nghĩ đến nha đầu Nguyệt Nương kia đã đủ đáng thương rồi, nó cái gì cũng không biết, trước đó còn lon ton mang tiền tới, nói muốn trả tiền cho chúng ta!”

“Rõ ràng là chúng ta đã tham tiền của nó, nó vay năm lượng kia thì đáng là gì? Đó vốn là của nó mà!”

“Lão Vu!” Ngưu Kim Hoa vừa khóc vừa hỏi, “Tại sao ngươi cứ nhất định phải lấy số tiền này? Chúng ta dù thiếu thốn thế nào, đó cũng là tiền bán mạng của người ta, chúng ta sao có thể lấy, sao có thể lấy chứ...”

Nước mắt bà ta lã chã rơi, như mảnh băng đâm vào người Vu bộ đầu, khiến ông ta giật mình bật ngồi dậy khỏi cơn mơ màng.

Một cảm giác kinh sợ khó hiểu khiến đầu óc ông ta quay cuồng, Vu bộ đầu chỉ có thể ôm trán, đau đớn nói: “Ngỡ là ta muốn lấy lắm sao? Các lão gia ở Hộ phòng đều muốn lấy, khoái ban chúng ta có thể không lấy sao? Ngươi không lấy thì các lão gia Hộ phòng sao yên tâm được? Ngươi không lấy, tin không, tiền tuất này một đồng cũng không xuống được đâu!”

Ông ta quá khó chịu, trong đầu có một nỗi bức bối khó tả, trong lòng ông ta cũng đầy uất khí: “Ta không chỉ phải lấy, mà còn phải dẫn đầu lấy, lấy rồi thì chia cho huynh đệ...”

“Nhưng ngươi đừng tưởng là ta đang ức hiếp người!” Vu bộ đầu phẫn nộ, gầm nhẹ, “Ai cũng là sống treo mạng trên đầu dây, hôm nay ta còn sống, ta chia tiền tuất của người khác, ngày mai nếu ta chết... người khác cũng chắc chắn sẽ chia của ta!”

“Tống lão đệ... Tống lão đệ là người tốt, nhưng... lúc hắn còn sống cũng từng chia tiền tuất của người khác!”

“Ai mà không như vậy? Ai lại muốn như vậy chứ?”

“Khoái ban chúng ta, vốn có ba mươi huynh đệ, giờ chỉ còn mười lăm người, ta còn sống được đến ngày nào nữa?”

Từng tiếng một, là lời tố cáo, là lời giải tỏa, mà hơn cả là tiếng rên rỉ như dã thú của một nam nhân trung niên.

Ngưu Kim Hoa xoay người ôm lấy trượng phu, bị cơn ác mộng này đè đến không thở nổi, bà ta cũng khóc gào lên: “Trời đánh thánh vật, trời đánh thánh vật mà, cuộc sống này bao giờ mới kết thúc! Mấy năm trước đâu có thế này, bắt yêu giết yêu không phải là chuyện của Tru Ma Vệ sao? Tại sao cứ bắt các ngươi, những bổ khoái này phải xông pha?”

Vu bộ đầu cười khẩy một tiếng, như khóc như cười: “Vị lão gia mà chúng ta đi theo, Tru Ma Hiệu úy Trương Bình đại nhân, hắn có một thanh Phá Huyết Đao. Nếu chỉ đối phó yêu vật tầm thường, thanh Phá Huyết Đao đó một đao một mạng, còn nếu là yêu ma lợi hại thì chính là nhằm vào đám tiểu lại chúng ta, một đao một mạng! Hê hê, hê hê hê...”

Ngưu Kim Hoa hỏi: “Lão Vu, Trương Bình này ở đâu, có lai lịch gì? Hắn làm vậy, lấy mạng người khác lấp công trạng cho mình, bề trên không quản hắn sao?”

“Các đại nhân cứ vào ngày mùng ba, mùng sáu, mùng chín lại đến nha môn Huyền Đăng Ty điểm danh, Trương đại nhân dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn là đệ tử của Đại Tông Thất Tinh Môn ở quận Thương Linh chúng ta...”

Vu bộ đầu lại hê hê một tiếng, hé cặp mắt mơ màng từ từ nói: “Bắt yêu chết người có gì lạ đâu, Trương đại nhân hắn cũng không trực tiếp giết người, hắn toàn đợi yêu giết người trước, yêu giết người rồi hắn mới hút máu, uy lực của đao tăng vọt rồi mới giết yêu, như vậy lại thành ra giúp người báo thù, ngươi hiểu không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)