Tống Từ Vãn đứng ở ngoài cửa viện Hoàng gia, lần đầu cảm nhận được rõ ràng như thế, uy lực mà hiệu ứng cánh bướm có thể mang lại.
Đây không phải lực lượng hữu hình theo nghĩa thông thường, mà là một loại đạo lý vô hình, càng gần với luật nhân quả. Nó ở khắp mọi nơi rồi lại thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó lòng nắm bắt, kính sợ từ trong tâm!
Trò hề của Hoàng gia vẫn tiếp diễn, người của sòng bạc kéo đến, hung thần ác sát giằng lấy “bánh vàng” kia, Cát đại nương vốn được đại phu cứu tỉnh lại, vừa hay tin vàng bị cướp đi, liền tức đến ngất đi lần nữa.
Trước khi ngất đi, bà ta còn thổ ra một ngụm máu, đại phu nói, sau phen này Cát đại nương e rằng sẽ tổn thọ.
Hàng xóm láng giềng có người thở dài nói Cát đại nương đáng thương, có kẻ lắc đầu bảo bà ta đáng đời: Nếu không phải bà ta một mực thiên vị con trai út, nuông chiều Hoàng Nhị Lang đến mức vô pháp vô thiên thì sao lại gặp cảnh ngộ hôm nay? Chỉ tiếc cho miếng vàng kia...
Lại có người nói: “Chậc, thôi đừng nhắc đến vàng nữa, nếu không phải Cát Tiểu Hồng lấy vàng ra, hôm nay người của sòng bạc này chưa chắc đã tìm tới cửa đâu nhỉ? Vàng không mất, Hoàng Quý cũng không đến nỗi bị tức đến trúng gió. Nam nhân của bà ta còn đó thì cuộc sống này vẫn còn sống được, nhưng bây giờ người đó đã bị liệt rồi, sau này bọn họ biết sống sao đây!”
“Thế cũng đâu thể trách miếng vàng được, dù Cát Tiểu Hồng không lấy vàng ra, Hoàng Nhị Lang nợ tiền, người của sòng bạc chẳng phải vẫn sẽ tìm tới cửa hay sao?”
“Biết đâu không có miếng vàng kích thích thì Hoàng Quý đã không bị tức đến trúng gió?”
Chuyện này, chuyện này... Ai mà biết được chứ?
Càng không ai biết rằng, miếng vàng được mọi người quan tâm kia hóa ra lại là đồ giả!
Mọi việc đều có nguyên do, Tống Từ Vãn sau khi chứng kiến mọi việc, trong lòng lại có chút nặng trĩu.
Nói là thương hại Hoàng gia thì chắc chắn không phải, nhưng nàng cũng không hề có được khoái cảm trả thù thành công.
Nhiều hơn cả là sự suy xét cẩn trọng trong lòng Tống Từ Vãn.
Sức mạnh của luật nhân quả thật đáng sợ, bàn tay bên ngoài bàn cờ chỉ khẽ gạt một cái, thế giới phàm nhân là đã có thể long trời lở đất.
Thảo nào người tu tiên thời xưa, việc cấp thiết hàng đầu trong tu hành chính là rời xa cõi tục!
Bỏ việc đời thì thân không nhọc, vô vi thì tâm tự an.
Đây không phải nói tu tiên rồi thì không thể làm gì cả, mà là sợ người tu tiên khi nắm giữ sức mạnh sẽ quên mất sơ tâm, quên mất bản ngã của mình!
Sức mạnh mất kiểm soát đó không còn là sức mạnh, mà là ma đầu!
—— Vậy thì, sơ tâm của ta là gì nhỉ?
Tống Từ Vãn đứng ngoài đám đông tự xem xét lại mình, chân khí của Tọa Vong Tâm Kinh mang theo một luồng khí mát lạnh, thong thả lưu chuyển trong cơ thể nàng, khiến nội tâm nàng dần dần tìm lại sự bình tĩnh.
Giữa đám đông, Kim Hoa thẩm bưng cái mẹt hóng chuyện đột nhiên vỗ đùi, nói gấp: “Ối trời, trong nồi nhà ta còn đang đun nước chờ hấp bánh bao, thôi chết rồi, cái nồi của ta, không bị cháy thủng rồi chứ?”
Bà ta cuống lên, chẳng còn lòng dạ nào xem náo nhiệt nữa, vội vã lách ra khỏi đám đông, quay người chạy về nhà.
Bà ta không thấy Tống Từ Vãn đứng bên ngoài đám đông, Tống Từ Vãn lặng lẽ đi theo sau, đợi thấy bà ta xồng xộc vào nhà, vui mừng kêu lên trong bếp: “Ối dào, hú hồn, hóa ra nước vẫn chưa cạn, may quá!”
Kim Hoa thẩm thêm nước vào nồi hấp bánh bao trong bếp, Tống Từ Vãn ở bên ngoài khẽ gõ cửa sân nhà bà ta.
“Ai đó!” Kim Hoa thẩm vừa gọi vừa lau tay đi ra, khi thấy là Tống Từ Vãn, mặt bà ta lập tức tươi cười rạng rỡ, “Nguyệt Nương à, ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang hấp bánh bao đây. Nào nào, ngươi vào nhà ngồi chơi lát, đợi bánh bao chín mang mấy cái về ăn tối!”
Tống Từ Vãn không vào nhà, chỉ đứng ở cổng nói: “Thẩm, ta còn đang để tang, nên không tiện vào nhà. Chẳng phải cuối tháng rồi sao, ta đến trả tiền cho thẩm.”