Một mực cày cuốc đến khi chân trời hiện lên màu trắng hửng đông, Tống Từ Vãn mới dừng tu luyện, nghỉ ngơi một lát.
Sau đó đứng dậy rửa mặt, nấu cơm, cho ngỗng ăn, lại đi làm như thường lệ.
Chuyện của người làm công, đó là một ngày cũng không thể trễ nải.
Sau khi tan tầm, Tống Từ Vãn đi thẳng đến nhà Kim Hoa thẩm.
Hôm nay là cuối tháng, là ngày trả nợ Tống Từ Vãn đã định trước, nàng đem tiền công tích cóp được trong tháng này, tổng cộng hai lượng bạc đều mang theo trên người.
Theo cách nói của Hoàng Quý, lúc trước chuyện tham ô tiền tử tuất của Tống Hữu Đức là do mọi người cùng nhau làm, lấy thư lại Hộ phòng nha môn cầm đầu ——
Những người này đều là lũ tham lam, chính là đi qua nơi đất cằn sỏi đá cũng phải cạo ba thước, tiền tử tuất cấp trên định ra do bọn họ qua tay, vậy càng không có đạo lý không xén bớt một phần.
Tổng cộng một trăm lượng tiền tử tuất, các thư lại Hộ phòng chia đi ba mươi lượng, còn có hai mươi lượng thì do các tiểu lại cùng ca trực với Tống Hữu Đức cùng nhau chia.
Vu gia là bộ đầu, ông ta cầm năm lượng bạc, Hoàng Quý cầm ba lượng, mười mấy người khác tổng cộng chia mười hai lượng.
Chờ đến khi thi thể Tống Hữu Đức được đưa về nhà, tiền tử tuất đến tay Liễu Nhị Nương và Tống Từ Vãn liền chỉ còn năm mươi lượng.
Tống Từ Vãn ghi sổ, trên sổ sách của nàng viết rõ ràng, về sau Liễu Nhị Nương bệnh nặng, Tống gia dùng hết tiền tài, Tống Từ Vãn đi Vu gia, cũng chính là nhà Kim Hoa thẩm, lại vừa đúng mượn năm lượng bạc!
Ha, chuyện này, có phải cực kỳ thú vị hay không?
Tống Từ Vãn đi tới ngoài cửa viện Vu gia, đã thấy cửa viện mở rộng, trên tay Kim Hoa thẩm bưng một cái rổ rá đang co cẳng chạy trên đường, trước sau bà ta còn có mấy người hàng xóm, tất cả mọi người đều chạy về một hướng.
Vừa chạy vừa có người nói: “Ai ui, thật sự là chuyện lạ đời, trong sân nhà họ Hoàng thật sự mọc ra vàng?”
“Còn không phải sao, chẳng những ra vàng, còn xảy ra án mạng!”
“Trời ơi, sao lại xảy ra án mạng?”
Tống Từ Vãn đi phía sau cùng, giống như một cái bóng lập tức bám theo mọi người, nàng nghe tiếng nghị luận của những người hàng xóm, tim hơi đập nhanh.
“Nghe nói là Cát đại nương này tích góp một cái bánh vàng lớn muốn làm mai cho lão nhị nhà bà ta, bị con dâu cả nhìn thấy không chịu bỏ qua, mẹ chồng nàng dâu liền đánh nhau.”
“Ôi chao, con dâu nhà ai quý giá mà lấy bánh vàng làm mai? Vậy con dâu cả chắc chắn không thể đồng ý, gia sản lớn thế nào mà lại lấy bánh vàng làm mai, có số tiền đó làm gì mà chẳng được?”
“Đúng vậy, nghe nói bánh vàng kia nặng chừng hai ba mươi lượng, ít nhất cũng có thể bằng hai ba trăm lượng bạc!”
“Nhưng tức phụ mà Hoàng Nhị Lang muốn cưới là cô nương Trần gia trên đường Liễu Tuyền...”
Có người lập tức kinh hô: “Trần gia? Trần gia chiếm nửa phố kia?”
Tiếng kinh hô chưa dứt, mọi người cùng nhau rẽ qua con phố phía trước, nhưng đã đến trước cửa Hoàng gia.
Cửa viện của Hoàng gia cũng mở rộng, từng tiếng thét hỗn loạn từ trong viện truyền ra, có một thanh âm đang gào khóc khản giọng: “Đương gia, đương gia, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi không thể bỏ ta lại như vậy được!”
Có một thanh niên gầm thét: “Hoàng lão nhị, ngươi cái đồ phá gia chi tử này, làm cha tức chết rồi, hôm nay người làm ca ca này phải đánh chết ngươi!”
Còn có một đám hàng xóm chen chúc ở ngoài sân, có người nhón chân thò đầu, có người chui thẳng vào trong.
Người chen vào trong hô lớn: “Đại phu tới rồi, mau mau mau, nhường đường một chút, nhường đường một chút...”
Mọi người tránh ra, có người đến sau không biết rõ tình huống, đang vội vàng hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra? Không phải nói mẹ chồng nàng dâu đánh nhau sao? Sao lại là Hoàng Quý ngã xuống? Hoàng Nhị Lang làm cái gì?”
“Hoàng Nhị Lang lừa nương hắn, hắn vốn không cưới được cô nương Trần gia, hắn là nghiện cờ bạc, nợ mấy trăm lượng bạc, lừa nương hắn lấy bánh vàng ra trả nợ cho hắn đấy!”
“Vậy sau đó thì sao, làm sao lại bị lộ ra?”
“Tức phụ Hoàng Đại Lang cướp đi bánh vàng, Hoàng Nhị Lang lại dẫn côn đồ tới cướp lại từ đại tẩu, kết quả bị Hoàng Đại Lang bắt gặp, qua lại vài lần như thế chẳng phải là lộ rồi sao?”
“Ôi, đây đúng là oan nghiệt...”
Tiếng thở dài của người thở dài chưa dứt, lại nghe trong viện bên kia truyền ra tin tức mới.
Thì ra Hoàng Quý chưa chết, nhưng ông ta cũng bị Hoàng Nhị Lang chọc tức đến mức trúng gió tê liệt!
Hoàng Nhị Lang bị Hoàng Đại Lang đánh gãy một chân, Cát đại nương che chở cho ấu tử, lập tức xung đột với đại nhi tử, kết quả ngược lại làm mình tức giận ngất đi.
...
Lông gà đầy đất, một mớ hỗn loạn.
Tống Từ Vãn đứng ngoài đám người bàng quan giống như một hạt bụi, lẳng lặng thu mình nơi góc hồng trần, nhưng trong lòng sinh ra chấn động, hồi lâu không nói.