Chỉ có bên dưới cửa sổ gian phòng của Cát đại nương, để lại một vệt bóng màu vàng kim, như ẩn như hiện trong bóng đêm, như có như không.
Đó là một khối vàng Tống Từ Vãn dùng thuật Điểm Thạch Thành Kim để lại, Cát đại nương và Hoàng Quý nếu đều cảm thấy mình tham tiền tử tuất của người khác thật sự là bất đắc dĩ, vậy thì cứ để họ đối mặt thêm với sự bất đắc dĩ của việc “có tiền” đi!
Thế đạo này có rất nhiều chuyện không thể trắng đen rõ ràng, phân định rạch ròi. Tống Từ Vãn cũng tự nhận không phải phán quan, không quản được sự thanh minh của trời đất này. Nhưng nàng đã tới thế giới này, làm con cái, có một số việc vẫn phải làm.
Phu thê Cát - Hoàng tham ô dường như chỉ là mấy lượng bạc, nhưng nào ai biết đây không phải cơ hội sống sót của Liễu Nhị Nương?
Thậm chí nếu suy đoán sâu hơn, lúc trước nếu Tống gia có thể lấy được toàn bộ tiền tử tuất, Tống Từ Vãn không mắc món nợ kia, nàng cũng không cần bị buộc phải đi phòng giặt giũ làm tạp dịch.
Phòng giặt giũ là một con đường chết, bất kể bây giờ Tống Từ Vãn có phải đã làm được việc cầu sống trong chỗ chết hay không, nhưng chuyện nàng bị buộc vào chỗ chết này lại không thể cứ thế cho qua!
Tống Từ Vãn còn sống chẳng lẽ không cần vì cái “chết của chính mình” kia mà đòi lại một lời tế?
Tống Từ Vãn không cầu công chính, nàng chỉ đứng ở lập trường của mình, cầu một sự không thẹn với lương tâm!
Thuật Điểm Thạch Thành Kim của nàng hiện giờ vẫn chỉ là mới học, vàng được điểm hóa ra cũng chỉ có thể tồn tại ba ngày mà thôi, vậy hãy chờ xem, trong vòng ba ngày khối vàng này sẽ gây ra câu chuyện thế nào đây.
Trong bóng đêm thăm thẳm, Tống Từ Vãn theo gió đêm về nhà.
Nàng thay y phục, rửa mặt xong lại một lần nữa gọi ra cân Thiên Địa.
Lần này ở Hoàng gia, Cát đại nương và bạn già Hoàng Quý của bà ta lại cùng nhau cung cấp cho Tống Từ Vãn một lượng giá trị cảm xúc đạt chuẩn.
Cát đại nương cung cấp là: [Nhân dục: tham, sân, sợ, ba cân tám lượng, có thể đổi.]
Tống Từ Vãn bán ra, thu được: [Tu vi ba năm tám tháng.]
Trong nháy mắt, Tống Từ Vãn liền lâm vào một loại trạng thái nhập định huyền diệu.
Tu vi ba năm tám tháng, phảng phất như nàng đang khổ tu Tọa Vong Tâm Kinh, sáng thu tử hà, đêm luyện nguyệt hoa, mặc dù không có đan dược phụ trợ, nhưng siêng năng cần mẫn một khắc cũng không ngừng tu hành ——
Cứ thế thời gian bất tri bất giác trôi nhanh, lại mở mắt ra, chân khí trong đan điền lại dày thêm một phần.
Tọa nhi luận đạo, tọa nhi vong đạo, ly hình khứ trí, đồng vu đại thông.
Một cảm giác thanh khiết như được nước gột rửa quanh quẩn giữa thân tâm thần hồn của Tống Từ Vãn, khiến nàng dường như có một sự hiểu biết hoàn toàn mới về những gì đã học trước đó.
Đây là sự thông suốt do thời gian lắng đọng, thế giới thực là một khắc, với Tống Từ Vãn mà nói lại phảng phất là ba năm!
Tống Từ Vãn nhẹ nhàng thở ra một hơi, một luồng khí trắng liền lúc này từ trong miệng nàng bay ra, rơi xuống mặt đất trước người, lại nghe “Phụt” một tiếng, trên sàn nhà đá xanh trước giường nàng cứ như vậy lưu lại một vệt trắng rõ ràng.
Giống như bị một lợi khí nào đó rạch qua, vết tích không sâu, nhưng lại khiến người ta kinh tâm.
Chỉ một hơi thở đã có thể tạo thành kết quả như vậy!
Đây chính là Khí Như Trọng Hoa, đánh dấu Tống Từ Vãn đạt tới Hóa Khí hậu kỳ, cách đột phá Luyện Khí kỳ hẳn là không xa.
Tốc độ tu luyện này cũng giống như tốc độ tuổi thọ của nàng tăng trưởng, đều vô cùng khủng bố.
Lúc trước khi Tống Từ Vãn xác nhận chân tướng cái chết của Tống phụ, trong lòng thật ra là vô cùng lo lắng, nhưng trải qua lần tu luyện này, loại lo âu này lại vô hình trung được xoa dịu.
Không vội, không sợ, tất cả sợ hãi đều bắt nguồn từ thực lực không đủ, chỉ cần thực lực sung túc, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
Đương nhiên, lúc cần vững vàng vẫn phải vững vàng.
Tống Từ Vãn lại đem đoạn thất tình lục dục thu được từ Hoàng Quý bán đi: [Nhân dục: bi, khủng, sợ, ba cân chín lượng, có thể đổi.]
Bán ra, nhận được: [Sơ cấp đạo thuật, Chưởng Tâm Lôi.]
Tống Từ Vãn lập tức thẳng lưng dậy, vừa đè nén kinh hỉ trong lòng, vừa vội vàng ghi nhớ kỹ càng tất cả bí quyết của Chưởng Tâm Lôi.
Ghi nhớ và tu luyện pháp thuật mới, lại ôn tập pháp thuật cũ đã học trước đó, điêu khắc con rối gỗ cũng không thể ngừng, Tống Từ Vãn bận rộn tối mắt, cũng may là Tọa Vong Tâm Kinh tu luyện ra một thân chân khí, khiến cho nàng có thể có đủ tinh lực để dốc sức.