“Tuyệt kỹ ta được dạy có tên là Tiệt Mạch Cầm Long, chính là võ học chí thâm trong Ngọc Dịch cảnh, thuộc công phu quyền chưởng.”
“Ta được nghỉ phép một tháng, mỗi ngày chỉ đánh ba lần, sáng trưa tối mỗi lần, ngươi có chỗ nào không hiểu thì tới hỏi ta.” Phương Hằng chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói: “Trước khi học được, ngươi không thể rời khỏi đại viện này, cũng không được đi đàn đúm với đám hoàn khố Lý Tân Hàn kia, đường vân trên ống tay áo, không phải dựa vào quan hệ mà leo lên.”
Thẩm Nghi nghe vậy, chỉ khẽ ngước mắt nhìn lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra vui giận. Hắn từng có cảm giác Lâm Bạch Vi kia tâm tư quá sâu, không dễ ở chung, không ngờ khi tới Thanh Châu một chuyến, lại gặp được những người giống y như vậy, cả Lý Tân Hàn kia, hay Phương Hằng này, tuy không nói hai người bọn họ vênh váo hung hăng, nhưng trong giọng nói luôn ẩn chứa một tia ngạo khí không thể khước từ được, hệt như đúc từ một khuôn mẫu mà ra.
Nói tóm lại, tư thái vênh mặt hất hàm sai khiến dưới khuôn mặt bình tĩnh kia, làm người ta có chút không quen được.
“...” Bà bà ngồi bên cạnh, càng nghe sắc mặt càng khó coi, bỗng nhiên lại nhặt một cành cây từ trên đất lên, nhẹ nhàng quất một cái xuống bắp chân Phương Hằng: “Ngươi còn học được cách dọa người rồi? Người ta ăn cơm cũng không chịu yên tĩnh, không thể chờ người ăn xong lại nói ư? Bạch Vi cũng khen không người ta dứt miệng, hắn có thể là loại người như ngươi nói sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây