“Thẩm lão đại, ta còn phải về nhà cùng lão mẫu, thuận tiện cũng an ủi thê tử ở nhà một phen.” Trái ngược, hai người có quan hệ khá thân với Thẩm Nghi là Ngưu Đại và Trần Tể lại không có nhiều tâm tư như vậy. Ngưu Đại vội về nhà, bàn tay rối rắm cào cào đũng quần, vừa nói xong đã muốn chạy đi rồi.
Trần Tể lại sớm cảm thấy Thẩm Nghi không phải phàm phu tục tử, thậm chí trong đầu gã, dù vị Tổng binh gì gì kia thực sự thu đối phương làm đồ đệ, gã cũng không cảm thấy chuyện này kỳ quái.
Với một người như Thẩm gia, dù tham gia tập huấn thử nghiệm hay trực tiếp đi vào quan, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
“Thẩm đại nhân...” Trần Tể chắp tay nói.
“Thế là đủ rồi, đừng nói thêm.” Thẩm Nghi sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó khoát khoát tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây