“Cứ rời đi trước đã! Còn rất nhiều cơ hội!” Trần Tể chưa nói xong, đã bị người bên cạnh dùng một bàn tay đè xuống.
Tên sai dịch vừa động thủ lập tức nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thẩm Nghi, nửa ngày cũng không rặn ra được một câu.
Rất nhanh, thanh niên ấy đã bước đến chiếc lều cỏ tranh trước mắt.
Hai con vượn yêu hờ hững đánh giá hắn, người trẻ tuổi cao lớn kia bật ra một tiếng cười nhạo: “Nếu bây giờ ngươi học theo lão, trực tiếp quỳ xuống, có lẽ vẫn còn cơ hội được lưu lại toàn thây.”
“Giết chúng nó cho ta! Đồ ngu xuẩn! Không phải ngươi thích khoe mẽ lắm ư? Hiện giờ bản quan lệnh cho ngươi, mau giết chúng nó đi!” Lưu điển lại điên cuồng nắm lấy tay áo bào, phát ra tiếng gào thét như dã thú.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây