Thẩm đại nhân nói lời này, giống như mạng của đối phương là nhặt được vậy... Mà kể cả là nhặt được thật đi thì dựa vào cái gì mà đối phương ra mặt cho người không liên quan chứ?
Thậm chí còn mời người ta ăn cơm nữa?
Mãi cho đến khi Thẩm Nghi mang theo cái chum sành và một bọc lá sen rời đi, Trần Tể mới khẽ há miệng, có chút nghi hoặc hỏi: “Ta không ăn ở đây sao?”
“Ai ăn với ngươi?” Thẩm Nghi quay đầu lại, vẻ mặt kỳ quái nói: “Muốn ăn tự mình mua đi.”
Có hiểu cái gì gọi là công tư phân minh hay không?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây