“Vừa chải đầu vừa cười, hệt như trúng tà.”
“Nhưng chuyện này còn chưa tính là gì.” Sắc mặt vị trung niên kia càng thêm khó coi: “Có một buổi tối, ta buồn tiểu mà tỉnh lại, đưa tay sang bên cạnh thấy trống không, vội vàng nhỏm dậy đi ra ngoài tìm. Ngài đoán thử xem ta đã nhìn thấy gì? Là nàng đang mặc đồ hoa đứng ở cửa, mái tóc ướt sũng, trên cổ đều là mồ hôi. Ta lấy hết can đảm đi tới vỗ nàng một cái, nàng nhìn thấy là ta, lại hét ầm lên, tiếng hét chói tai giống như gặp quỷ.”
“Nàng nói nàng cũng không biết vì sao mình lại thức dậy, một chút ấn tượng cũng không có.”
“Hơn nữa, từ ngày đó trở đi, tinh thần của ta đều không ổn, không cần biết là nghỉ ngơi sớm bao nhiêu, cũng sẽ ngủ một giấc đến tận hừng đông. Đây nhất định là tà ma bám vào thân của nàng, đang hút dương khí của ta, Thẩm đại nhân! Bà nhà ta đã nấu thuốc cho ta, nhưng vô dụng, càng uống càng thêm buồn ngủ.”
Nghe vị trung niên kia miêu tả sinh động như thật, vẻ mặt Thẩm Nghi dần dần trở nên cổ quái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây