Chẳng biết từ lúc nào, ba tu sĩ kia đã trở về mặt đất, được một bóng lưng gầy guộc nâng đỡ, hơi thở yếu ớt ngồi trở lại ghế.
Bộ y phục màu đen hơi chập chờn, người nọ cúi người thay Nghiêm Lan Đình đánh tan phần lực đạo còn sót lại, lúc này mới một lần nữa đứng thẳng, trầm mặc quay đầu, nhìn về phía núi thịt màu chàm ở phía chân trời.
Đây là lần đầu tiên hai người đối mặt bên trong Lưu Ly phủ.
Nam Hoàng thấy rõ khuôn mặt trắng nõn tuấn tú kia, nó mới chỉ trông thấy gương mặt này một lần, nhưng đến nay ký ức hãy còn mới mẻ. Từ Thất Thánh Trạch đến Đại Nam Châu, thứ không thay đổi chính là gương mặt mang theo vẻ khinh miệt và lạnh lùng kiêu ngạo ấy.
“Khanh khách khanh khách!” Nam Hoàng phát ra tiếng cười trong cổ họng, trong tiếng cười ấyẩn chứa cảm giác không cam lòng giống như lúc trước, nhưng cảm giác không cam lòng này lại nhanh chóng rút đi, thay vào đó là cơn phẫn nộ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể nghe ra được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây