Tiên lễ hậu binh, hiện tại chính là thời điểm đè ép khí phách của đám giáo chúng này.
Kim Thiềm Bồ Tát có con quái vật lớn là Vị Lai Phật làm chỗ dựa, Thất Bảo Bồ Tát tâm tư rất nặng, những Tôn Giả còn lại vốn không đáng giá nhắc tới. Vì vậy, Hàng Long Phục Hổ Bồ Tát lộ ra phong mang kia đã trở thành mục tiêu tốt nhất của Nam Hoàng. Chỉ cần đối phương lui bước, gần như mục đích của nó đã đạt được rồi.
Đối mặt với ngọn núi thịt màu xanh đậm cao vút trong mây kia, Thẩm Nghi vẫn một mực khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt trầm tĩnh, tiếng nói cũng không cao, nhưng lại rơi vào trong tai mỗi người: “Chưa tới mức phân phó.”
Sau đó, hắn xoay người, chiếc lá sen từ trong ống tay áo bay ra, nhanh chóng hội tụ thành một cái đài sen dưới thân: “Bản tôn vốn không có thói quen đi để ý tới những việc vặt vãnh này, ta chỉ nhìn kết quả mà thôi.”
“Nếu lại giống như chuyện ở Tùng Phong phủ lúc trước...” Thanh niên ấy thoáng quay đầu lại, chỉ để lộ ra một bên mặt trắng nõn. Rõ ràng là trong đôi mắt đen nhánh kia không mang theo một chút cảm xúc nào, nhưng không hiểu vì sao nó lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rét lạnh thấu xương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây