Thẩm Nghi tiện tay bắt lấy một mảnh sương mù màu xám, năm ngón tay hơi bóp chúng lại một chút, sau đó gập đầu ngón tay búng về phía hai con Thiên Túc Ô Long.
Sương mù màu xám tựa như một tấm sa mỏng phủ lên thân rồng, lại dần dần rút đi màu sắc, khiến cho thân hình của hai con Long yêu trở nên mơ hồ.
Trấn Thạch dù sao cũng không phải vật sống, muốn lừa gạt được con mắt của đám Đại Yêu kia thì cần phải che giấu một chút.
“Phù.” Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Nghi thử dùng loại thủ đoạn như vậy, không ngờ hiệu quả cũng không tệ. Hắn khẽ thở ra một hơi, mang theo chút cảm khái cười cười. Thần triều ra tay đúng là hào phóng, nhưng phần Hoàng khí này tiêu hao ở trên người hắn cũng tuyệt đối không tính là thua thiệt.
Xét cho cùng, có vị Trấn Nam tướng quân nào sẽ cần cù như vậy, lại chủ động chạy thẳng vào trong sào huyệt của lão yêu đi tìm chết đâu?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây