“Đừng nhìn nữa, hắn đã đi rồi.” Kỳ Phong chậm rãi đi đến bên cạnh Kim Thân, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
Thanh Hoa phu nhân nhìn về phía chân trời xa xa, vẻ mặt không thay đổi, nhưng không cần biết là ai cũng có thể nhìn ra một chút lưu luyến không nỡ xa rời trong mắt nàng.
Đám Chính Thần còn lại thoáng trầm mặc hồi lâu, sau đó không hẹn mà cùng chắp tay về phía vị Tiên tướng này. Vốn dĩ trong mắt bọn họ, dù Càn Thanh có biểu hiện tốt đến đâu, đối phương cũng chỉ đơn thuần là hợp tính với Chính Thần hơn nhóm tiên tướng khác, cũng khiến bọn họ tình nguyện đi kết giao với đối phương, nhưng trong lòng, từ đầu đến cuối tất cả đều cảm thấy đối phương thấp hơn mình một bậc.
Thật ra bọn họ cũng từng nghe nói qua chuyện Càn Thanh có chỗ dựa ở Phàm gian. Có lẽ danh tiếng của Thái Hư Đan Hoàng đang rất nổi, đúng là đối phương cũng giúp Càn Thanh giải quyết được không ít phiền phức, nhưng dù sao người nọ cũng chỉ là thế hệ trẻ tuổi của Tam Giáo, dựa vào hắn làm chỗ dựa, thực sự không được coi là chuyện đáng khen ngợi gì, thậm chí trong mắt người khác, địa vị của hắn còn không bằng lão tổ của bất cứ tiên môn nào dưới kia.
Nhưng hôm nay, vị đồng sự này lại dùng hành động thực tế để chứng minh, nếu đối phương thật sự gặp phải phiền phức gì, cho dù phía đối diện là Bồ Tát, là Yêu Tôn, đến cuối cùng cũng phải nằm ngang trên mặt đất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây