Nếu Nghiêm tướng quân đã thắng, còn trọng thương đến nay vẫn cần bế quan dưỡng thương, vậy thì vị Bồ Tát trước mặt này, đại khái cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thẩm Nghi phải mạo hiểm ở lại nơi đây chờ Thiên Tí Bồ Tát. Nếu phải chờ cho đến lúc thế cục chuyển biến xấu một chút, chỉ sợ trước khi thương thế của đối phương khỏi hẳn, người này sẽ không còn đủ can đảm mà một mình đặt chân đến Thần Triều tìm người đâu.
“Lúc trước ngươi từng đến Tây Sơn phủ tìm bản quan, hôm nay thực sự gặp mặt rồi, vì sao lại phải rời đi chứ?”
Nương theo tiếng nói, Bồ Tát Pháp Tướng của Thẩm Nghi đột ngột nhô lên từ dưới mặt đất, Hoàng khí ẩn chứa bên trong Trảm Yêu Lệnh chợt hiển hiện một đám mây vàng nồng đậm, nhẹ nhàng quay chung quanh thân thể, tựa như một bộ giáp trụ mịt mờ.
Sau khi liên tục đánh ra trăm quyền, Thiên Tí Pháp Tướng vừa rồi còn uy vũ bá khí, mang theo uy thế chống trời, giờ phút này lại bị đánh cho phải liên tục bại lui, hoàn toàn không có sức đánh một trận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây