So sánh với thân hình to lớn đến mức nhìn không thấy giới hạn kia, cái đầu khổng lồ của người nọ lại có phần hơi nhỏ. Nó hướng ánh mắt nhìn xuống, giống như một pho tượng Phật to béo.
“Tiểu tăng.” Hòa thượng trẻ tuổi giờ này đã không còn vẻ thong dong như lúc trước ngồi ở trong quán trà nữa, hai tay gã gần như đã kéo đứt chuỗi tràng hạt rồi: “Tiểu tăng tham kiến Nam Hoàng!”
“Bản hoàng cần một lời giải thích.”
Bóng dáng khổng lồ vốn luôn ẩn mình bên trong biển mây mờ mịt, mênh mông vô bờ ấy, đã dần dần trở nên rõ ràng, làn da màu chàm tầng tầng lớp lớp, tựa như dãy núi trùng trùng điệp điệp ngoài kia. Nó lẳng lặng nhìn xuống, trong mắt cũng không có cảm xúc phẫn nộ gì.
Nhưng Tuệ Tĩnh hòa thượng lại có cảm giác toàn thân lạnh toát như vừa rơi vào hầm băng, ngay cả tứ chi cũng cứng ngắc hơn rất nhiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây