Hành lễ xong, Tuệ Tâm hòa thượng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt loang lổ vết bẩn để lộ ra một nụ cười nhìn như ôn hòa, kì thực trong đôi mắt lại hiện lên vẻ châm chọc.
Lần trước, ở bên ngoài Trấn Yêu tháp, chính là người này đã ngăn cản hai sư đồ bọn họ. Lúc ấy, đối phương uy phong lẫm liệt đến cỡ nào, đâu có giống như hiện tại, phải dùng lời lẽ mềm mỏng nói chuyện?
Nhưng Vu Sơn lại không để ý tới tên tăng nhân trẻ tuổi này, đối phương chỉ là một tên La Hán ngũ phẩm, thứ nhỏ nhoi, chỉ cần gã lật tay là có thể trấn áp, nào có tư cách lên tiếng nói chuyện ở trước mặt một vị Thái Ất Chân Tiên như gã?
Gã bình tĩnh nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng kia, lại hỏi một lần: “Còn muốn ngồi tới khi nào?”
Tuệ Tâm bị mất mặt, mí mắt giật giật mấy cái, biểu cảm cũng hung tợn lên. Gã buông bàn tay dựng thẳng kia xuống, đang chuẩn bị mở miệng đùa cợt vài câu, lại nghe thấy phía sau phát ra tiếng xương cốt cọ xát răng rắc răng rắc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão hòa thượng kia vừa thoáng ngồi thẳng người, rốt cục cũng chịu mở mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây