“Cái này...” Mẫn Tri Ngôn ngây người nhìn về phía Vu Sơn vừa mới biến mất trên màn trời, sau đó nghi hoặc quay đầu nhìn về phía hai người Thẩm Nghi bên dưới.
“Phù.” Diệp Lam hơi có chút đau đầu khẽ xoa xoa mi tâm rồi cũng nhìn về phía Thẩm Nghi nói: “Không cần phải để ý đến hắn, ngươi cứ tọa trấn Giản Dương phủ, ta bên kia tạm thời cũng không có chuyện gì, sẽ giúp ngươi để ý hai phủ Tây Sơn và Lâm Hà, về phần Nghiêm lão gia tử... Cứ để cho ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi.”
Phàm là người bình thường đều biết, hiện tại hai vị Trấn Nam tướng quân khác đều đang nhìn chằm chằm vào chín phủ này, chỉ chờ Nghiêm tướng quân xảy ra sự cố gì. Với tính tình của Nghiêm lão gia tử, dù bị thương tới căn cơ, dưới loại tình huống này, tất nhiên cũng sẽ tự mình ra mặt.
“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.” Nàng không cho Thẩm Nghi có cơ hội từ chối, thậm chí còn lo lắng hắn không quá thuần thục khi xử lý những loại sự vụ kiểu như thế này nên trực tiếp lấy ngọc giản ra, hỗ trợ thông báo cho Trảm Yêu ti và phủ nha của ba phủ nhớ làm tốt chuẩn bị chống đỡ yêu họa sắp tới.
Diệp Lam đặt ngọc giản xuống, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang chui vào trong Thái Hư, đi mãi cho đến khi tới khoảng giữa hai tòa phủ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây