“Xin lỗi, chuyện này là ta tự chủ trương.” Diệp Lam nhấp một ngụm nước trà, sau đó ngẩng đầu nói: “Nhưng mục đích ngươi đi chuyến này vốn là muốn một thân phận, không bằng cứ dứt khoát mượn dùng cơ hội này để trực tiếp nắm được một thân phận càng ổn thỏa hơn.”
Thân phận phong chủ Thần Hư sơn không cần biết đặt ở trên trời hay là hạ giới, đều đủ để chấn nhiếp phần lớn đám kẻ xấu, khiến cho bất cứ kẻ nào muốn gây bất lợi cho hắn cũng phải đi cân nhắc đến tồn tại Đại La Tiên Tôn tam phẩm kia.
“Đa tạ.” Đương nhiên là Thẩm Nghi biết dụng tâm lương khổ của đối phương. Nhưng nói thật, đến hiện giờ hắn vẫn lo lắng đến loại... tai họa kia. Thân là người ngoài, tới đây chỉ để lấy danh nghĩa đệ tử, sau đó vỗ mông rời đi và trở thành phong chủ Đan phong, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nếu như mầm tai vạ năm đó lại nổi lên, chẳng phải hắn sẽ thành chim đầu đàn sao?
“Ngươi...” Hiển nhiên là Diệp Lam đã nhìn ra tâm tư của hắn, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng chợt hiện lên một chút bất đắc dĩ: “Có lúc ngươi giống người rất thích chõ mõm vào chuyện của người khác, nhưng có những lúc ngươi lại bày ra bộ dáng cẩn thận chặt chẽ, thậm chí còn hơi có vẻ láu cá như vậy, thật sự khiến người ta nhìn không rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây