Chuyện hôm nay đã vượt ngoài tầm kiểm soát, không phải một kẻ như ông ta có thể đu thay đổi được rồi, có nói thêm gì nữa cũng chỉ khiến bản thân càng thêm mất mặt hơn thôi
Nghĩ như vậy, Mộc Dương đạo nhân có chút không cam lòng nhắm mắt lại.
“Tản ra đi.” Quả nhiên... vào khoảnh khắc này dường như vị lão nhân kia đã quên mất lời hứa hẹn lúc trước bên trong đại điện, ông ta chậm rãi đứng lên, không nhìn Lưu Thụy Phong thêm một cái nào nữa, chỉ xoay người đi vào bên trong.
Hư Nguyên Bảo Đan hoàn mỹ, hẳn là thứ này có thể làm cho sư tôn thoáng vui mừng một chút.
“Đại sư bá...” Đột nhiên Lưu Thụy Phong có chút lo lắng, gã bối rối bò về phía trước, hiếu tâm của gã cũng như sự vất vả cần cù suốt bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ lại bị sự chênh lệch chỉ có hai kiếp này hoàn toàn che lấp hết?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây