Diệp Lam yên tĩnh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm bát đũa lên, chuẩn bị nhanh chóng dùng bữa xong đi nghỉ ngơi.
“Ngày mai mở...” Nàng gắp lên một đũa rau xanh, ra vẻ vô tình nhắc nhở một câu, nhưng lời còn chưa dứt, thanh niên bên cạnh đã buông đan thư xuống, liếc mắt nhìn lại.
Khoảng cách gần như thế, thậm chí nàng còn có thể ngửi được khí tức tươi mát trên người đối phương, mấy tháng chạy đi đã khiến cho mùi máu nhàn nhạt vẫn luôn lẩn khuất trong luồng khí tức kia đều tiêu tán cả rồi.
“Kiếp Đan là gì?” Trong giọng nói của Thẩm Nghi có mang theo một chút hiếu kỳ.
“Ngươi đã đọc đến đó rồi?” Động tác gắp thức ăn của Diệp lập tức theo bản năng thoáng trì hoãn một chút, nhưng ngay sau đó, nàng bỗng phản ứng lại: “Không đúng, ta muốn nói, ngày mai chúng ta sẽ lên đường trở về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây