Lão nhân nửa chết nửa sống nọ thoáng rơi vào trầm mặc, hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào người trẻ tuổi phía dưới. Tuổi còn nhỏ, nhưng lại học được cách ăn nói đưa đẩy, tự cho là bản thân có thể nhìn thấu tâm tư của đám trưởng bối, suy nghĩ không sạch sẽ như thế, chẳng trách tu vi cứ mãi chậm chạp không có tiến bộ. Nhưng có thể nhận thức được chuyện lấy tổ sư làm trọng, vậy là đủ rồi.
Sinh ra ở Thần Hư, lớn lên ở Thần Hư, một thân đạo hạnh đều nhận được từ Thần Hư, đã như vậy, chỉ cần sư tôn cần thì ngay cả tính mạng của môn đồ, có cái gì mà không lấy ra được?
So sánh với nhau, một người khác nhiều năm trôi qua như vậy còn mang lòng oán niệm, sao xứng làm chủ một phong?
“Tự tiện xông vào Phong chủ nghị sự, chính là lỗi nặng, niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, lại ghi khắc sư công trong lòng, lần này sẽ không truy cứu. Đi thôi, hãy chuyên tâm tu tập đan đạo, chớ để những chuyện khác làm nhiễu loạn tâm tư, những lão già chúng ta còn chưa có chết đâu.” Lão nhân nọ phất phất tay, trực tiếp đuổi Lưu Thụy Phong ra khỏi đại điện.
Nói là đuổi ra ngoài, nhưng luồng linh phong kia lại ôn hòa đến cực điểm, để cho Mộc Dương đạo nhân nhìn thấy mà đáy lòng âm thầm vui vẻ, có Đại sư huynh làm chỗ dựa, xem còn sư huynh đệ nào không có mắt dám đi ra chỉ trích mình nữa?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây