Mười ngón tay Thẩm Nghi phát lực, đè lại cái thủ cấp này, sau đó nhẹ nhàng đẩy mí mắt ra.
“Ôi! Ôi!”
Đông Long Vương gắt gao nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen trong suốt kia. Trên khuôn mặt trắng nõn của thanh niên ấy là đôi mắt cực kỳ bình tĩnh, hắn cất lên giọng nói phảng phất như có được một loại lực lượng nào đó trợ giúp người ta ổn định nhân tâm: “Không có việc gì rồi.”
Cái đầu của Đông Long Vương dần dần bình tĩnh lại, không còn run rẩy nữa, hiển nhiên là ông ấy nhận ra người trẻ tuổi trước mặt mình, dù đầu óc vẫn còn chút hoảng hốt: “Hồng Trạch, Hồng Trạch thế nào rồi? Đông Long Cung...”
“Hồng Trạch rất tốt, bọn họ cũng rất tốt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây