Một luồng lưu quang bỗng nhiên thoát ra từ giữa vách núi sụp đổ.
Ở thời điểm hiện tại, Tử Lăng không còn thong dong như trước nữa, chỉ thấy ả ta đang thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, bên trong bộ y phục rách nát, phía trên lớp áo giáp bó sát người do một tầng vảy rồng màu trắng luyện hóa mà thành, đã mơ hồ có vết rách.
Vật này cũng không phải là tự tay ả ta luyện chế, mà là Thanh Loan tướng quân dùng lớp lân giáp cũ lột xuống từ trên người ả ta, luyện hóa thành một bộ pháp cụ phòng thân.
Mà ngay dưới một cước vừa rồi, món bảo vật xuất ra từ trong tay Tiên Tướng ngũ phẩm này lại thiếu chút nữa đã nát bấy.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Ta và ngươi không thù không oán, vì sao lại hạ sát thủ?” Tử Lăng khẳng định rằng trước hôm nay mình vẫn chưa từng gặp được người này, vì vậy mới càng thêm khó hiểu. Ả ta ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy thanh niên mặc áo đen kia lại một lần nữa đi về phía mình, ánh mắt hờ hững trên khuôn mặt trắng nõn kia, đột nhiên mang đến cho ả một loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây