Chỉ thấy nam nhân áo trắng vừa rồi còn một mặt không phục, giờ phút này lại hướng ánh mắt đầy vẻ cổ quái nhìn qua, nhưng lại không nói một lời chỉ đứng yên tại chỗ.
Dứt lời, thân hình Diệp Lam đã lập tức biến mất trong khách sạn.
“Khụ khụ.” Mạnh Tu Văn chậm rãi quay người lại, có phải nữ nhân này đã hiểu nhầm cái gì đó rồi? Lần này ra ngoài, nhóm bọn họ đã giết tổng cộng là ba mạng người, trong đó có hai cái mạng chết dưới tay “người thành thật” trong mắt nàng ta.
Thấy nữ nhân kia rời đi rồi, Thẩm Nghi tiện tay ném tấm thiết bài kia cho Mạnh Tu Văn. Người quý ở chỗ tự mình hiểu mình, tuy cầm tấm thẻ bài này, có thể mang đến cho mình càng nhiều tiện lợi hơn, nhưng trảm yêu quan chính là tồn tại trấn thủ một phủ, giao cho một người mới đến, cái gì cũng không hiểu như hắn đến làm, chỉ hơi dùng đầu óc ngẫm lại một chút cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra vấn đề lớn đến cỡ nào rồi.
“Ấy! Đừng.” Mạnh Tu Văn phất tay áo, vội vàng ném tấm thiết bài ấy trở về: “Ngươi coi đây là trò chơi của trẻ con hả? Đừng nhìn nữ nhân kia hãy còn trẻ tuổi, dáng vẻ nhìn như rất tùy ý, nhưng người ta vốn cầm phong hào tướng quân Trảm Yêu ti đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây