“Nếu tự giác đến báo danh, nói không chừng còn có thể lấp chỗ trống, nếu giấu giếm tu vi vào thành bị Thổ Địa gia bắt được, khẳng định là sẽ không dễ dàng giải thích như vậy đâu...”
“Tiên Đình và triều đình cùng cai trị Thần Châu, cứ dứt khoát treo cái tên ở chỗ Thổ Địa gia trước, ngài ấy sẽ hỗ trợ dẫn tiến cho tri Giản Dương phủ.” Tử Dương thấp giọng giải thích một câu, gã biết đột nhiên Thẩm Nghi từ chủ nhân của Hồng Trạch lại lập tức biến thành dã tu sĩ phải xếp hàng bên ngoài thổ miếu, sự chênh lệch trong đó thực sự khó có thể miêu tả rõ ràng được, nhưng đã đi ra bên ngoài, cũng chỉ có thể tạm thời để Thẩm tông chủ hơi nhẫn nhịn một chút mà thôi.
“Đạo cảnh?” Đến đây, rốt cục hai lão đồng tử kia cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm vào người trẻ tuổi mặc áo đen trước mặt, sau đó lại nhìn vào miếng ngọc giản trên bàn: “Nam Dương tông?”
“Địa phương nhỏ, không có danh tiếng gì.” Thẩm Nghi cũng không ngại làm theo quy trình.
“Đó chính là Tán Tiên, thiên phú không tồi, tu vi cao thâm, đúng là nên tới thế gian một chuyến.” Trên mặt hai lão đồng tử nở nụ cười, chân thành nói: “Tiền bối có biết làm mưa làm gió không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây