Nếu lớp cao tầng của Thanh Phong môn muốn bảo vệ người, trong khi lớp môn đồ cấp thấp chỉ một lòng muốn tháo chạy, chẳng phải đám người vốn chỉ phụ trách trấn thủ eo núi này như bọn họ, sẽ phải đối mặt với hơn phân nửa đệ tử sơn môn kia phản công sao?
Nghĩ tới đây, Hồng Lỗi khẽ cắn môi nói: “Đa tạ đã nhắc nhở!”
Vừa dứt lời, gã lập tức đoạt lấy cây đuốc trong tay người bên cạnh, đi đến một chỗ trống trải, dùng hết thị lực của Ngọc Dịch cảnh, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi.
Cũng chẳng biết từ lúc nào Nộ Kiếm trưởng lão vốn đang khoanh chân ngồi, đã đứng lên. Lão lập tức rút cây mộc trâm trên đỉnh đầu xuống, khiến cho mái tóc bạc thưa thớt xõa tung trên vai.
Trong đôi mắt đục ngầu không hề gợn sóng kia, lại ẩn chứa một tia phẫn nộ kỳ quái, giống như đó không phải một loại cảm xúc, mà là một dạng nội tình nào đó mà lão cố ý góp nhặt vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây