“Nhìn kìa.” Tử Hiên Chân Nhân khoanh tay đứng thẳng, cũng không biết ông ấy đã thất thần bao lâu, cuối cùng cũng chậm rãi đi đến, nhẹ nhàng vuốt đầu con trai mình, ra hiệu cho đối phương hãy ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Hả?” Tử Dương đưa ánh mắt nhìn màn trời trống rỗng, có chút không rõ ràng cho lắm: “Nhìn cái gì?”
Ý cười trên mặt Tử Hiên Chân Nhân càng thịnh, ông ấy khẽ thở dài một hơi, chăm chú nhìn ánh bình minh mơ hồ xuất hiện, kim quang từ phía chân trời rơi xuống, giống như một mũi tên xé rách màn đêm.
“Trời sáng rồi.”
...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây