Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù với ánh mắt của Nhạc gia, những tu sĩ trước mặt này cũng quá kém.
Đại khái đây cũng là lý do vì sao Vạn Yêu Điện có thể tàn sát bừa bãi ở Tây Hồng, nhưng tại Bắc Hồng hay Đông Hồng đều hoàn toàn không có tin tức gì về bọn chúng. Thật hiển nhiên, đối phương cũng chỉ có thể bắt nạt những tên dã tu sĩ này mà thôi.
“Thôi, không nhìn nữa.” Tiết Nhan lắc đầu, vẫy vẫy tay với lão đầu áo gai trong đám người: “Ngươi tới lấy trận đồ, sau đó đi phân phát cho bọn họ.”
Nói xong, gã thoáng quét mắt nhìn người trẻ tuổi mặc áo đen đang đứng bên cạnh lão nhân kia. Đứng trong một đống lão già này, tuy vị thanh niên tuấn tú ấy vô cùng yên tĩnh, nhưng vẫn lộ ra vẻ hạc giữa bầy gà. Đáng tiếc, không cần biết đối phương là hạc hay là gà cũng chỉ là mấy con chim chóc ở phàm trần mà thôi, chưa từng trông thấy chân dung của thế gian, càng không biết tiên trên trời là vật gì. Có lẽ đối phương có chút tư chất, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.
“Ta thật sự rất muốn biết, nếu hắn dám mở mắt ra nhìn ngài một cái thì có thể trực tiếp vỡ nát đạo tâm hay không.” Hoàng Văn Pháp ngoài cười nhưng trong không cười truyền âm nói, trong giọng điệu có mang theo vài phần hứng thú quái đản, sau đó đi về phía Tiết Nhan.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây