“Ta cũng nghĩ không ra.” Trương đồ tể nhìn gã với ánh mắt đầy đồng cảm, ông ta cầm một cái đùi gà lên: “Tay ngươi làm sao vậy? Có ăn không?”
Phương Hằng hé miệng, cắn một miếng đùi gà vừa được đối phương đưa tới, dùng sức nhai nuốt.
Thẩm Nghi gắp rau xanh cùng một miếng cơm lên, vừa nhai kỹ vừa chậm rãi nhìn qua, hỏi: “Còn không đi chữa thương đi?”
“Hôm nay không thể đi được.” Phương Hằng nhớ đến lời Bạch sư huynh dặn dò trước lúc mình rời đi, mới đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, nói: “Ta ngủ một đêm, ngày mai sẽ đi.”
Bóng lưng ấy có chút cô đơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây