Thật ra sau khi lật xem hồ sơ có liên quan đến Thẩm Nghi, Thái tử Kha gia đã có dự cảm chẳng lành, mà hôm nay Hàn Sơn lão tổ ngã xuống, còn có đám Đại Yêu kia biến mất một cách khó hiểu... toàn bộ những sự cố ngoài sức tưởng tượng này lại càng thêm chứng thực suy nghĩ của gã.
Chúng cho thấy rằng kẻ này tuyệt đối không thể địch lại, chỉ có thể thừa dịp đối phương vẫn còn tương đối nhỏ yếu để làm ra hành động, hoặc là diệt cỏ tận gốc, hoặc là nhượng bộ lui binh.
Phụ vương gã vốn không có can đảm liều mạng, mà diệt cỏ tận gốc đoán chừng cũng tương đương với hi vọng xa vời, vậy thì đừng trách gã chỉ biết trốn tránh.
“Cút!” Nam Long Vương không nhiều lời thêm nữa, đã phất tay đánh văng hai bóng người này ra khỏi đại điện đá xanh. Đột nhiên ông ta cảm thấy có chút buồn cười. Chỉ một cái Nam Dương Tông, thêm nữa là đối phương chỉ mới chém giết một con dã yêu Thiên Cảnh trung kỳ đã dọa cho hai kẻ tương lai sẽ thừa kế Long Cung sợ tới mức này rồi...
“Trốn đi... Trốn đi...” Nam Long Vương giơ tay vào sâu bên trong Long Quật, lấy ra một chiếc mũ miện đính ngọc phong cách cổ xưa, cẩn thận đeo lên đỉnh đầu. Ánh mắt ông ta lãnh đạm nhìn chằm chằm vào cái vực sâu này, ngay sau đó, vẻ mặt bỗng nhiên trở thành dữ tợn, có Long khí cuồn cuộn gia trì, một tiếng rồng ngâm hùng hồn vang vọng khắp thuỷ vực: “Chỉ cần bản vương không chết, Nam Long Cung sẽ mãi mãi vững vàng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây