Phải biết rằng, năm đệ tử của Tổng binh, không một người nào có xuất thân từ thế gia môn phái, gia thế mạnh nhất trong đó cũng chỉ là một thương nhân bán tơ lụa, Trấn Ma tướng quân của mười hai quận bên ngoài cũng thế.
Phía sau không có chỗ dựa, chỉ có thể cậy nhờ vào triều đình, có gan liều mạng giết yêu trấn ma, đây chính là tiêu chuẩn quan trọng nhất để sư phụ thu đồ đệ.
So sánh với những tiêu chuẩn này, thiên tư lại bị xếp sau.
Nói cho cùng, chỉ cần chịu bỏ ra tài nguyên đập vào, thì trừ phi đối phương thật sự là một vị thiên tài mấy trăm năm cũng khó gặp một lần, hoặc thật sự là một tên đầu heo không thể đào tạo nổi, học một môn võ công bình thường cũng mất đến mấy chục năm, thì những thứ khác cũng chẳng khác biệt là mấy.
“Bất kể như thế nào, quyết định này cũng không thể do ta ra được, huống chi, Lâm sư tỷ muốn giữ hắn lại, vốn không phải vì chuyện tiến cử... Bách Vân huyện xảy ra vấn đề, hắn không thể chạy loạn được.” Phương Hằng đứng lên, trực tiếp rút cây châm nhỏ trên cánh tay xuống, chắp tay nói: “Ta là một kẻ thô lỗ, mong sư huynh chỉ dạy cho ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây