Đúng vào lúc này, đột nhiên Diệp Thứu ngẩng đầu lên, nhìn về một hướng khác, trên mặt lộ rõ vài phần nghi hoặc.
Ít nhất là thời điểm ấy, tiên liễn của Thất Tử chính là vật chói mắt nhất Nam Hồng. nhưng theo hướng Diệp Thứu đang nhìn lại, đột nhiên có một luồng kim quang ngút trời, dùng tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy trực tiếp vắt ngang qua Nam Hồng, giống như một tấm màn che màu vàng, lại giống như một tấm thảm khổng lồ bao phủ cả bầu trời, kéo dài thẳng tắp tới tận Tây Hồng.
Nhìn hình dáng của nó, cùng với loại xu thế muốn xuyên qua toàn bộ Hồng Trạch, chợt có cảm giác bên dưới luồng kim quang này, tiên liễn đã trở nên ảm đạm phai mờ chỉ trong nháy mắt.
Mấy vị tông chủ khác cũng chăm chú nhìn vào vùng đất nơi có luồng kim quang nọ bay lên, chỉ trong phút chốc, vùng thuỷ vực vốn đang yên tĩnh cũng cuồn cuộn trào dâng sóng cả. Tình cảnh này đã mơ hồ để lộ ra tâm tư của vị Nam Long Vương kia.
Diệp Thứu chậm rãi đứng lên từ bảo tọa, ánh mắt đảo qua nhóm sư huynh đệ của mình, hơi có chút ngạc nhiên, giống như đang muốn xác nhận lại suy đoán của mình: “Công đức thành tiên?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây