“Qua một đoạn thời gian ngắn nữa, chờ ta thuộc cuốn võ học kia sẽ trả về.” Thẩm Nghi biết nơi này không phải Bách Vân huyện, có vài chuyện vẫn nên che giấu một chút sẽ tốt hơn, nếu để lộ mấy chuyện quá mức kinh thế hãi tục, chỉ sợ hắn sẽ bị người có tâm nhìn chằm chằm vào.
“Không sao, đừng làm mất là được rồi.” Hai vị giáo úy xa lạ của nội doanh gật gật đầu, có vẻ lạnh nhạt.
Thẩm Nghi rời khỏi Ngoại Sự đường, lại khởi hành đi đến phòng ăn của Trấn Ma ti. Bên trong đều là bàn gỗ ghế, món ăn cũng không được lựa chọn, bởi vì Thẩm Nghi vừa ngồi xuống, đã có người hầu bưng đến sáu cái khay lớn, bao gồm cá vược hấp, thịt kho tàu, chân giò luộc kèm theo đĩa nước chấm, lại thêm ba loại rau xanh tươi, màu sắc tươi tắn, có chút dầu bóng nhẫy.
“Giáo úy mời ăn thong thả, nếu không đủ cứ gọi ta.” Gã sai vặt kia lại ôm tới một thùng cơm trắng.
Thẩm Nghi nhìn đống đồ ăn đầy bàn, cũng không dở dở ương ương bình phẩm kiểu ‘thời loạn thế sao lại hào hoa xa xỉ vậy’, xét cho cùng, bọn họ đều là võ phu liều mình bảo hộ bốn phương, chỉ mấy món đồ ăn kiểu này, nhất định phải đảm bảo người ta ăn no mới được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây