Kỳ Chiêu Dương vừa gào thét vừa không ngừng vặn vẹo thân thể, đuôi rồng như cây roi, đập lung tung lên thân Thanh Phượng, mỗi một cái vẫy đuôi đều có thể đánh nát một ngọn núi cao.
An Ức bình tĩnh nắm chặt lấy Long liễn, lại một lần nữa giậm chân lướt đi, hất ngược con rồng to lớn ngàn trượng kia ra ngoài như một cái bao tải rách, sau đó còn đạp mạnh lên đỉnh đầu nó. Cánh tay nàng hung hãn đánh ra, phải trái đồng thời vung tới, mang theo uy thế như chẻ tre đụng gãy cặp sừng ngọc kia.
Trong tiếng rồng ngâm thê thảm của Kỳ Chiêu Dương, nàng vận yêu lực, tế ra hai chiếc sừng rồng, một cái trong đó gắt gao đóng thẳng vào vị trí bảy tấc của con Ngân Long này, trong khi một cái sừng khác lại vòng quanh người, tựa như một cây đại đao phách thiên, thuận theo sống lưng rồng của nó một đường chém xuống, trực tiếp phá vỡ da thịt trên người Kỳ Chiêu Dương, đánh cho nó da tróc thịt bong, giống như hoa thịt nở rộ, để lộ ra đống Long cốt trắng hếu bên trong.
“Ta thu hồi câu nói vừa rồi.” Kha Thập Tam có chút đau lòng buông lỏng hai tay ra, ngay sau đó lại nhìn thấy ánh mắt An Ức đột ngột rơi xuống phía trên Long cốt.
Rất nhanh, nàng đã giơ nắm đấm lên, thân hình nhỏ nhắn trượt đi, quyền quyền như mưa rào!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây