“Chỉ là một chút vết thương nhỏ mà thôi.” An Ức nhẹ nhàng vén tay áo lên, để lộ ra đầy vết rạn trên cánh tay phải, sau đó nhẹ giọng giải thích: “Nàng lợi hại hơn ta rất nhiều, có chút không kịp, chỉ có thể ngạnh kháng.”
Nghe vậy, Thẩm Nghi hơi ngẩn ra. Hắn có phần ngoài ý muốn với thực lực của vị tông chủ Thanh Nguyệt tông kia. Lúc trước, khi mới gặp mặt trưởng lão của sáu tông, biểu hiện của Liễu Thế Khiêm trưởng lão đã khiến người ta cảm thấy Thanh Nguyệt tông là hạng chót trong sáu tông, ai ngờ sự thật lại hoàn toàn không phải thế.
“Được rồi, về an dưỡng trước đi.” Thẩm Nghi thu lại suy nghĩ, cũng đưa An Ức trở vào trong thức hải của mình nghỉ ngơi.
Đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ, không còn cách nào khác cả, dù sao thì một khi Nam Điện Chủ đã xác định mục tiêu nghĩa là mỗi một con Lưu Ly Thanh Phượng xuất hiện ở vùng này, nàng đều sẽ cố gắng tận diệt bằng sạch, huống chi là tộc trưởng trong đó?
Lúc trước, khi cảm ứng được ánh trăng bên kia, Thẩm Nghi đã đại khái đoán được phía ấy xảy ra chuyện gì rồi. Nếu hắn mở miệng muốn đòi con Thanh Phượng này từ phía Cơ tông chủ, xác suất lớn là có thể thành công.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây