Cơ Tĩnh Hi bình tĩnh nhìn con Thanh Phượng kia chạy trốn, cuối cùng mới đưa mắt nhìn bóng người nhỏ nhắn xinh xinh kia, mím môi nói: “Các ngươi muốn giết cứ giết, muốn cứu thì cứu, thật là uy phong.”
“...”
An Ức vẫn trầm mặc, nàng liếc mắt nhìn ánh sáng rực rỡ đang dần dần hội tụ xung quanh, rồi lập tức thoáng lui về phía sau nửa bước, hóa thành một luồng lưu quang lướt đi. Rõ ràng tia sáng kia có thể lăng không vây khốn yêu hồn của Thanh Phượng tộc trưởng, nhưng lại coi như không trông thấy luồng lưu quang này, hoàn toàn không ngăn được nó.
Cơ Tĩnh Hi siết chặt năm ngón tay, lại hoàn toàn không thể thu nạp khí tức còn sót lại của đối phương giống như lúc trước. Nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay trống rỗng của mình, có chút thất thần.
Tử Nhàn nói không sai, thế lực mới vào ở Tây Hồng này vô cùng đáng sợ, e rằng thủ đoạn và trình độ thần bí của bọn chúng đã vượt xa sự tưởng tượng của đám người mình rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây