“Giết!” Tên điên trừng to mắt, con ngươi gần như đã lòi ra ngoài. Gã gào thét như xé cổ họng, khóe môi có nước bọt chảy dài xuống dưới, giống như đã phát điên rồi.
Thẩm Nghi lẳng lặng nhìn chằm chằm vào gã, lực đạo giữa ngón tay cũng nhẹ nhàng đi mấy phần. Hắn vuốt lên đầu đối phương, như đang trấn an một con chó điên.
Toàn thân tên điên run rẩy, dần dần cũng bình tĩnh xuống.
Rồi ngay lập tức, hắn nghe thấy một tiếng nói lạnh nhạt vang lên, cả người như bị sét đánh: “Đa tạ đã nhắc nhở.”
Đôi môi mỏng của Thẩm Nghi khẽ nhếch lên, trên khuôn mặt trắng nõn có sát khí ẩn hiện, chỉ có đôi mắt vẫn trong suốt như trước, giọng nói bình tĩnh như thường: “Sẽ không phụ nhờ vả.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây