“Không có việc gì là tốt rồi, Vu đạo hữu tiếp tục tắm rửa đi, tại hạ cáo từ.”
Hắn cười ha hả xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước, đã dừng lại nói, “Đúng rồi, quên nói với đạo hữu, Hộ Linh Phù kia còn lại bảy khối linh thạch, có lẽ tầm tháng ba năm sau tại hạ sẽ dùng, Vu đạo hữu phải nắm chắc đấy!”
Bên trong cửa Vu Yến bĩu môi nói, “Biết rồi, lão nương còn có thể thiếu linh thạch ngươi hay sao?”
Nghe tiếng bước chân lên lầu, Vu Yến thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng biết dụng ý câu nói cuối cùng của Thẩm đạo hữu, đơn giản là muốn nàng không cần phải liều mạng trả nợ.
Nếu như là hơn hai tháng trước, đáy lòng nàng sẽ mừng thầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây