Trong lòng Thẩm Bình mới thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói: “Đa tạ Bùi tiền bối chỉ bảo.”
“Thiên Niên Linh Tâm Quả cũng rất quan trọng.”
“Dù bị thương nặng bao nặng, chỉ cần còn có một hơi thở, dùng một viên đều có thể khôi phục như lúc ban đầu, đối với tu sĩ mà nói nó tương đương với nhiều hơn một tính mạng, nửa năm sau, nếu ngươi vẫn đứng đầu bảng, nhớ kỹ phải giữ lại cho mình.”
Bùi Hỏa Vũ nói xong liền cầm linh trà lên uống một hơi cạn sạch, sau đó đứng dậy đi ra thạch đình.
Mà ánh mắt Thẩm Bình theo bản năng rơi vào bóng lưng Bùi chân nhân, tựa hồ như muốn nhìn thấu đường cong bao trùm dưới giáp nhẹ lan tràn đến sườn núi trơn nhẵn kia.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây