“Vân nhi, Dĩnh nhi, lát nữa theo phu quân đi dạo phố.”
“Thuận tiện mua chút gạo linh thượng đẳng, thịt linh thú, linh tửu, vi phu nếu đã tới đương nhiên không thể để thê thiếp phải chịu đựng cuộc sống nghèo nàn được!”
Bạch Ngọc Dĩnh vỗ bàn tay, “Cám ơn phu quân, lại có thể ăn đồ tốt rồi!”
Vu Yến cười tủm tỉm nói, “Phu quân bồi bổ nhiều vào, nếu không thiếp thân sợ ngươi ăn không tiêu.”
Sắc mặt Vương Vân đỏ ửng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây