Trên đời mọi sự không thể vạn toàn, người có thể vẹn toàn một nửa đã là thiên quyến rồi.
Lãnh Tử nghĩ bản thân mọi việc đều thuận, nhưng không nghĩ đến cảm tạ thiên quyến gì đó, đâu có thiên quyến gì, người chiếu cố hắn là Thẩm tiên sinh, là Trà gia, là huynh đệ bằng hữu tâm đầu ý hợp.
Trời vừa sáng Thẩm Lãnh đi rèn luyện như thường lệ, sau khi về nhà tám rửa thay y phục, sau đó từ biệt Trà gia đi đến cung Vị Ương.
Trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn cứ cách mấy trăm mét lại có một cái bảng vàng, tên của Thẩm Lãnh đứng đầu bảng. Thẩm Lãnh theo bản năng dừng chân trước một bảng vàng, các bách tính vây xem ai nấy cũng đều rất hưng phấn, giống như đều có người nhà mình trên bảng vàng vậy.
“Thẩm tướng quân này thật là lợi hại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây