Bất kể yêu cầu của công chúa có được Đàm Cửu Châu chấp nhận hay không, nhưng có một sự thực mà công chúa không thể không chấp nhận, gần hai mươi vạn người của đại quân Thổ Phiên... không có lương thực.
Giết ngựa có thể chống đỡ được thời gian khoảng một tuần, nếu ăn tiết kiệm một chút miễn cưỡng giữ cho mọi người có thể đi đường, có thể ăn mười ngày, nhưng mười ngày này binh lính Thổ Phiên không hề sức chiến đấu gì đáng nói có thể để cho người Ninh giết chóc thây ngang khắp đồng, còn không có sức đánh trả.
Trước khi đến người Thổ Phiên cũng đều nói người Ninh chẳng qua giỏi khoác lác, kì thực là hai chân dê mặc sức cho người ta giết, sau khi đánh xong mới hiểu được, nếu người Ninh là dê, cũng là loại dê có thể nuốt cả hổ lang.
Thành Thạch Tử Hải, Thẩm Lãnh cũng không cho người của mình tham dự đại quân truy kích. Trong đại chiến, thân là tướng quân Đại Ninh không thể tránh chiến, thương yêu thủ hạ của mình đến mấy thì cũng nhất định phải mang người xông lên, nhưng sau đại chiến, người Thổ Phiên đã không còn sức đánh tiếp nữa, Thẩm Lãnh còn lâu mới để cho thủ hạ của mình có thêm tổn thất gì.
Ngồi ở trong tiểu viện lén lút tự thay thuốc trị thương, tính toán Trà gia đi ra ngoài tìm đồ ăn cũng sắp trở lại rồi, lúc tay chân luống cuống đang muốn thay băng vải thì Trà gia đã vào cửa, hắn cười ngượng, giống như đứa trẻ nghịch ngợm đã làm chuyện sai bị mẹ bắt tại trận vậy. Thế nhưng Trà gia chỉ để đồ ăn trong tay xuống, sau đó đi đến nhẹ nhàng quấn băng vải giúp Thẩm Lãnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây