Điện Bảo Cực.
Hoàng đế ngồi trên ghế liếc nhìn hai người dùng thuốc xong đã ngủ, tầm mắt trở lại trên người Thẩm tiên sinh: “Trẫm cứ luôn muốn làm người tùy hứng, vốn tưởng rằng làm hoàng đế là có thể tùy hứng, sau này mới biết, còn không tự tại khoái hoạt bằng lúc ở thành Vân Tiêu.”
Thẩm tiên sinh cười: “Bệ hạ nói lời này, có thể đóng thành sách gửi đến phủ Tín Vương, giao cho thế tử Lý Tiêu Nhiên đọc.”
Hoàng đế trừng mắt liếc ông một cái: “Trước kia miệng khanh còn có chút kín đáo, sao hai mươi năm sau càng già càng không đứng đắn?”
Thẩm tiên sinh nghĩ nghĩ, bản thân mình bắt đầu không đứng đắn từ khi nào, cuối cùng thở dài, còn không phải bởi vì Thẩm Lãnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây