Thẩm Lãnh phát hiện mình càng ngày càng không có kiên nhẫn, cái lưỡi câu ở bên cạnh đó nên để mặc y tồn lưu một thời gian nữa mới đúng, chỉ là sau khi bất chợt đã hiểu đây là ván cờ của hoàng hậu, hắn liền cảm thấy có chút mất hứng thú. Chuyện của hoàng hậu, Hàn Hoán Chi bảo hắn đừng quản, cũng không phải chuyện hắn nên quản, ý là, không quan hệ với ngươi.
Tuy rằng Hàn Hoán Chi không nói rõ nhưng Thẩm Lãnh cũng không ngốc, nếu đã không quan hệ với ngươi, vậy còn giữ người này lại có ý nghĩa gì.
Cuối cùng đội ngũ tống thân của Thổ Phiên quốc cũng đã tới, có lẽ bởi vì có tin tức đã bị để lộ ra ngoài, hiển nhiên bên kia đã làm tốt chuẩn bị, không định che che lấp lấp nữa, mà cho đại quân ba mươi vạn dàn hàng ngang ở bên ngoài thành Thạch Tử Hải, những gì Dương Thất Bảo bọn họ nhìn thấy, quả nhiên không phải toàn bộ.
Thạch Tử Hải chỉ là một tòa thành nhỏ, ngày bình thường chỉ có một ngàn hai trăm biên quân, chủ tướng không ở đây, đại quân Thổ Phiên quốc ở bên ngoài lao đến giống như sóng triều, sau khi bày trận đông nghịt ở ngoài thành, biên quân trong thành khó tránh khỏi sẽ có chút không yên.
Dù sao cũng cách quá xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây