Lúc đêm khuya Thẩm Lãnh vẫn chưa thể bớt thời giờ để nghỉ ngơi, chiến trường quá mức hỗn loạn cần hắn đi chủ trì. Tất nhiên hắn biết thủy sư đi đâu, sở dĩ hắn không nói với Thạch Phá Đang là vì hắn có thể tin tưởng Thạch Phá Đang sẽ không đi nói với người Cầu Lập, nhưng sẽ không tin tưởng Thạch Phá Đang có thể không nói với người khác.
Chuyện này dính dáng đến sinh tử của mấy vạn huynh đệ thủy sư, kế hoạch là Thẩm Lãnh nghĩ ra, Trang Ung bổ sung thêm vào, sau đó liền tạo thành cục diện ngay cả người của mình cũng không biết người của mình đi nơi nào như hiện giờ, không cần nghĩ cũng biết Thẩm Lãnh gánh trên vai áp lực lớn cỡ nào.
Nếu trận chiến này Trang Ung đánh thắng, sau khi trở về sẽ oai phong cực kỳ.
Nếu Trang Ung đánh thua, Thạch Phá Đang lập tức sẽ kiện cáo với bệ hạ, là Thẩm Lãnh biết mà không nói, cho nên Trang Ung dù binh bại cũng không nhưng cứu kịp.
Sắc trời đã tối đen, Thẩm Lãnh vừa mới có chút thời gian tìm một chỗ ngồi xuống ăn miếng lương khô, vừa cứng vừa khô, ăn một miếng phải uống hai ngụm nước mới được. Mà lúc này trong Nha Thành Thạch Phá Đang đã đang cùng người ta uống rượu mừng công rồi, ngay cả những người Lâm Việt ở trong thành cũng đều đang uống rượu chúc mừng, trong Nha Thành thậm chí còn giăng đèn kết hoa, tất cả tửu lâu đều ngồi kín khách, duy chỉ có bên thủy sư vẫn nhất định duy trì đề phòng mọi thời khắc.
Giáp trụ không tháo, đao không nhét vào vỏ.
Có mấy chục chiếc chiến thuyền Cầu Lập không bị đánh phá ở trong cảng thuyền, ai cũng không thể xác định được liệu bọn họ có thừa dịp ban đêm giết trở lại hay không, từ trước đến nay người Cầu Lập đều là có thù tất báo, đánh lén một chút rồi đi thì trong lòng bọn họ cũng thêm một chút an ủi. Thẩm Lãnh cũng không biết Nguyễn Thanh Phong vẫn chưa trở lại đội ngũ, đây mới là nguyên nhân đội thuyền của người Cầu Lập chưa đi xa, không phải bọn họ muốn giết trở lại, bọn họ muốn tìm được chủ soái.
Dù cho là đã chết, cũng phải xác định tin tức một chút.
Nha Thành.
Tất cả mọi người đều đang ăn mừng, đây là trận thắng lớn đáng chúc mừng đầu tiên trước người Cầu Lập từ khi Nha Thành này có lịch sử tới nay, khi Lâm Việt vẫn còn lúc nào cũng đều chỉ có bị ức khiếp, chính như lời tiểu lại bị Thạch Phá Đang chém đầu kia nói, lúc người Cầu Lập đánh tới trước giờ bọn họ đều chưa từng dám chống cự thật sự, nhường huyện thành ra, người Cầu Lập đi rồi trở về.
Mùi máu tươi ngoài thành vẫn chưa tan, bên trong thành đã đang dùng mùi máu tươi nhắm rượu rồi.
Khách điếm Bằng Lai.
Trà gia liếc nhìn Hắc Nhãn ở trước mặt: “Ngươi xác định?”
“Xác định.” Hắc Nhãn rất nghiêm túc nói: “Lần trước ta và Cổ Lạc liên thủ tiêu diệt một phân đà ở bên Phong Văn Đường, không ngờ bọn họ to gan như vậy, lại còn dám nhận đơn làm ăn này. Nhưng cũng khó trách, Phong Văn Đường là tông môn giang hồ của Lâm Việt cũ, nhận việc giết người là chính, lúc cường thịnh nhất quy mô thậm chí vượt qua phiếu hào Dương Thái. Đại Ninh có rất nhiều người đều chịu dùng sát thủ của Lâm Việt, thứ nhất không dễ dàng bị người khác điều tra ra vì dù sao sát thủ làm xong chuyện sẽ quay về Lâm Việt, muốn tra cũng không tốt tra; thứ hai trong Phong Văn Đường quả thật có vài cao thủ. Mọi người nói nam kiếm bắc đao, bắc đao chính là chỉ đao khách của Lưu Vân Hội chúng ta, nam kiếm chính là kiếm khách của Phong Văn Đường. Nghe đồn trong Phong Văn Đường Lâm Việt quốc có mấy người sử dụng kiếm vô cùng lợi hại, là hậu duệ kiếm khách của Sở quốc lúc trước. Người Sở thượng kiếm, năm đó trong hoàng tộc Sở quốc có mấy vị hoàng tử nổi bật đều là cao thủ tài giỏi.”
Trà gia hơi ngây người không tự chủ được lại nghĩ đến Sở Kiếm Liên.
Nàng biết lời Hắc Nhãn nói không sai, trận chiến diệt Sở năm đó có một vị hoàng tử Sở quốc đeo kiếm ra thành Tử Ngự, bên cạnh ngay cả một tùy tùng hộ vệ cũng không mang theo, một mình đi lên tiền tuyến, nhưng hắn ta không phải đến trong quân Sở quốc, là đến trong quân Đại Ninh.
Đêm hôm đó, ba vị tướng quân tứ phẩm, một vị tướng quân tam phẩm bị giết.
Ba ngày sau, trong một đại doanh quân Ninh khác, vị hoàng tử Sở quốc này lại lẻn vào, giết một vị tướng quân tứ phẩm, hai vị tướng quân ngũ phẩm sau đó bỏ đi nhẹ nhàng.
Chính vì hắn ta, lúc ấy hoàng đế khai quốc của Đại Ninh đã đích thân thiết kế một ván cờ dụ vị hoàng tử kia hiện thân, đại tướng bên cạnh hoàng đế liều chết hai người mới đánh chết người này, từ đó về sau. Hoàng đế Đại Ninh bắt đầu phá lệ coi trọng cao thủ giang hồ, thiết lập phủ đình úy, lấy người giang hồ chế người giang hồ, nhưng khi đó vẫn chưa gọi phủ đình úy, chỉ là một hình thức ban đầu.
“Lần này người tới từ Phong Văn Đường có thể chính là hậu duệ hoàng tộc Sở quốc trước đây, hoặc là truyền nhân của bọn họ. Sau khi phiếu hào Dương Thái nhận được tin tức liền lập tức thông báo với Lưu Vân Hội chúng ta, nhưng đông chủ đã trở về Trường An, Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân cũng đã trở về, ở đây chỉ còn lại có mấy người chúng ta sợ là không ngăn chặn được, cho nên chúng ta muốn đi cầu Thẩm tiên sinh ra tay.”
Đương nhiên Hắc Nhãn biết thực lực của Thẩm tiên sinh đáng sợ cỡ nào, có thể bình yên vô sự mười mấy năm dưới sự truy sát của vị trong cung kia đã đủ để chứng minh.
“Tiên sinh ra ngoài rồi.” Trà gia trầm mặc một lát, tháo Phá Giáp xuống đeo lên lưng mình: “Khoảng thời gian thân thể tiên sinh không tốt, gần đây ở trong thành tìm được một thầy thuốc ẩn cư y thuật cao siêu, mỗi buổi tối đều đi châm cứu xoa bóp, sợ là còn phải một canh giờ nữa mới có thể trở về.”
“Nhưng...” Hắc Nhãn khó xử nhìn Trà gia, Trà gia khẽ lắc đầu: “Không có nhưng, thân thể tiên sinh gần đây thật sự không tốt, ông ấy không đi ta đi cũng giống nhau... Không phải ngươi nói người của Phong Văn Đường có thể sẽ nhân lúc hỗn loạn như tối nay đi giết Lãnh Tử sao? Người của ngươi trông chừng một bên, ta trông chừng một bên, chỉ có hai con đường vào cảng thuyền.”
Hắc Nhãn: “Không cần không cần, chúng ta phân công nhân thủ đi, ngươi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được, nếu không Lãnh Tử còn không điên lên à, nếu biết là ta nói cho ngươi biết tin tức, hắn tuyệt không tha cho ta đâu.”
Trà gia thở dài: “Ngươi nghĩ là, ngươi đã nói với ta rồi, bây giờ không cho ta đi còn có ý nghĩa?”
“Ta đây đi trước thông báo cho Thẩm Lãnh.”
“Không cần, hắn mệt lắm rồi.”
Trà gia muốn cất bước ra ngoài, chợt như nhớ tới cái gì đó lại trở về, mở hộp trang sức của ra, chọn lấy một cây trâm từng bị Thẩm tiên sinh cười chê là quê mùa vô số lần, đó là lễ vật đầu tiên Thẩm Lãnh mua cho nàng, chính là mang về từ nam cương này. Một cây trâm vàng, nàng soi gương đồng rất nghiêm túc cài cây trâm vào tóc, cảm thấy ánh mắt nhìn của tên ngốc nhà mình thật tốt, cây trâm này rất hợp rất hợp với mình.
Nàng đeo kiếm ra ngoài: “Ta đến con đường phía nam cảng thuyền, ngươi đi phía bắc.”
Hắc Nhãn bất đắc dĩ: “Ta bảo Đoạn Xá Ly đi theo ngươi.”
“Không cần.” Trà gia sửa sang lại y phục một chút, xốc Phá Giáp kiếm trên lưng một cái: “Người của Phong Văn Đường có khả năng đến từ hướng bắc hơn, ta trông chừng phía nam gần biển lớn, khả năng bọn họ đến cũng không lớn.”
Hắc Nhãn ngẫm nghĩ quả thật như thế, thế là không tranh chấp thêm nữa.
Cảng thuyền.
Thẩm Lãnh ăn lương khô uống hết nửa bầu nước nhưng bụng lại càng không thoải mái, lương khô cứng còng lạnh ngắt kia nuốt vào đã khó lại còn uống nước lạnh, có thể thoải mái mới là lạ, nhưng hắn không có thời gian đi tìm một miếng cơm nóng, Trần Nhiễm vẫn chưa trở lại, cũng không biết lần này thủ hạ của mình cụ thể tổn thất bao nhiêu người. Vì một trận chiến này mà hắn đã bỏ thêm cho các huynh đệ mỗi người một miếng hộ tâm kính, phía dưới miếng hộ tâm kính của mỗi người đều bỏ thêm một tờ bùa hộ mệnh, nhưng trên chiến trường, bùa hộ mệnh thì có ích gì?
Nếu là ở lục địa, một kỳ chiến binh này của hắn có thể giết cho người Cầu Lập không tìm được phương hướng, nhưng ở trên biển, người của hắn không vững bằng người Cầu Lập, dù vậy tổn thất vẫn nhỏ hơn so với người Cầu Lập, đủ để chứng minh thực lực của chiến binh dưới trướng hắn, nhưng Thẩm Lãnh đau lòng, thật sự đau lòng.
“Ta đã về rồi.” Trần Nhiễm đầu đầy mồ hôi từ đằng xa chạy tới, ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh thò tay ra: “Còn nước không?”
Mượn ánh đuốc trong cảng thuyền có thể nhìn ra đôi môi khô khốc kia, hiển nhiên từ lúc chấm dứt cuộc chém giết đến bây giờ ngay cả một ngụm nước gã cũng chưa có thời gian uống. Người bị thương quá nhiều, nếu cứu chữa kịp thời thì có thể giữ được mạng của bọn họ, cho nên Trần Nhiễm ngay cả một khắc cũng không dám dừng lại.
Thẩm Lãnh đưa bầu nước của mình tới, Trần Nhiễm uống một hơi cạn sạch nửa bầu nước còn lại, ùng ục ùng ục nghe mà khiến người ta đau lòng.
“Bị thương gần ba trăm người, trọng thương hơn sáu mươi người, phỏng chừng hơn phân nửa trong số đó cho dù là chữa khỏi cũng không thể làm lính nữa, sau này tàn tật rồi...”
“Ghi hết tên lại rồi?”
“Ghi rồi.” Trần Nhiễm lấy ra một tờ danh sách: “Một người cũng không thiếu, ta đã thẩm tra đối chiếu ba lần, chỉ sợ để lọt người có lỗi với các huynh đệ đã liều mạng... Lần này tổn thất chủ yếu ở trên hải chiến, chiến tử gần bốn trăm, hơn ba trăm người bị thương đã đưa vào trong Nha Thành rồi, tên Thạch Phá Đang kia lại bất ngờ phái ra mấy y quan trong chiến binh lang viên đi cứu chữa người của chúng ta, lần sau phải nói một tiếng cảm ơn, tuy rằng ta không ưa hắn... Hiện tại trong cảng thuyền coi như là hoàn hảo, cũng chỉ thêm một tiêu doanh, Vương Căn Đống tướng quân dẫn theo bọn họ chia ra lên mấy con thuyền chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào, sợ là đêm nay ai cũng không ngủ được.”
Nói đến đây Trần Nhiễm lại nhổ phì một cái: “Mẹ nó tên khốn khiếp Thạch Phá Đang này... Haiz, vừa mới khen hắn hai câu lại mắng, ta biết trong tay chúng ta đã không còn mấy người nữa, cho nên muốn đi mời hắn phái ra một số lang viên đến đây hiệp phòng cảng thuyền, nhưng ta không ngờ được hắn, tên binh lính lang viên đưa tin đó trở lại nói với ta là tướng quân bọn họ nói đó là chuyện của thủy sư các ngươi, hắn không quản.”
Thẩm Lãnh cười khổ.
Thạch Phá Đang ôm một cục tức trong lòng, tất nhiên không muốn giúp, có thể gã cũng không tin tưởng người Cầu Lập còn dám giết trở lại.
“Ngươi đi nghỉ chút đi, giữ tinh thần, trước tiên chống đỡ qua đêm này rồi nói tiếp.”
“Các huynh đệ đều không ngủ ta có thể đi ngủ?” Trần Nhiễm lục lọi trên người: “Lương khô ăn hết rồi, ta đi kiếm cái ăn, ngươi ở đây chờ ta.”
Thẩm Lãnh gật gật đầu: “Giúp ta tìm một chút nữa, vừa nãy ta đã ăn rồi, chưa no.”
Trần Nhiễm cười nói: “Vậy ngươi ăn đồ lạnh hay là nóng?”
“Ngươi còn có thể tìm được đồ nóng?”
“Có thể chứ, đồ lạnh chính là tìm chút lương khô đến ăn cùng ngươi, đồ nóng ấy mà... ngươi đợi ta ăn xong rồi lôi ra thì ngươi ăn.”
“Cút...”
Thời gian trôi qua rất chậm, nhất là khi khổ sở chống đỡ như vậy.
Cuối cùng trời cũng tảng sáng, Hắc Nhãn canh giữ trên đường một đêm không ngủ thở phào một hơi thật dài: “Không có tin tức đến, xem ra người của Phong Văn Đường cũng không dám hành động ngông cuồng như vậy, các ngươi đều về nghỉ ngơi đi, trời tối còn phải trông chừng, ban ngày bọn họ không dám vào cảng thuyền quân doanh, ta đi nói với Thẩm Lãnh một tiếng, phỏng chừng hắn nghỉ ngơi một đêm cũng có chút tinh thần rồi.”
Đoạn Xá Ly gật gật đầu, dẫn theo người của Lưu Vân Hội quay về Nha Thành.
Lúc Hắc Nhãn tìm được Thẩm Lãnh, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Thẩm Lãnh mà sửng sốt: “Ngươi cũng cả đêm không ngủ?”
“Tại sao ngươi dùng một từ “cũng”?”
“Bởi vì ta cũng không ngủ, nhận được tin tức nói Phong Văn Đường phái không ít cao thủ muốn nhân đêm nay giết ngươi, ta mang người canh chừng ở con đường phía bắc một đêm, ngẫm lại thấy những người kia thật cũng không to gan đến như vậy, trước đó ta không thông báo với ngươi là sợ ngươi phân tâm, Trà gia cũng nói như vậy, nàng ta không muốn khiến ngươi vất vả hơn, muốn cho ngươi ngủ ngon một giấc, nàng ta nói ngươi quá mệt rồi.”
“Trà gia?” Thẩm Lãnh biến sắc.
“Trà gia chưa trở lại?” Sắc mặt Hắc Nhãn cũng thay đổi: “Nàng ta đi con đường bên kia, trước khi đi để lại cho Thẩm tiên sinh một tờ giấy nói là tới tìm ngươi, không nhắc đến chuyện Phong Văn Đường, ta tưởng là nàng ta đã về...”
Lúc còn chưa dứt lời Thẩm Lãnh đã cầm hắc tuyến đao lên xông ra ngoài.
Con đường gần biển ở phía nam cảng thuyền đó cũng không phải quá chật hẹp, dù sao cũng được coi là binh đạo, một bên là núi Song Đà, một bên khác chính là biển rộng, mặt trời mới mọc dần dần khiến biển sương mù trở nên trong suốt, sắc trời thoạt nhìn giống như tiên cảnh.
Thẩm Lãnh chạy về bên này giống như điên, chạy đến chỗ ngoặt trên con đường dưới chân núi Song Đà thì đột nhiên dừng lại.
Phía trước, thiếu nữ ấy cài trên đầu một cây trâm vàng sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, đứng thẳng tắp giữa đại lộ đưa lưng về phía cảng thuyền, nàng ôm kiếm đứng đó, bờ vai dính máu, ở phía trước người nàng có không ít thi thể nằm ngổn ngang bốn phía, mà phía sau nàng một cỗ thi thể cũng không có.
Thiếu nữ này canh giữ ở đây, nàng nói không được qua, chính là không được qua.
Nàng nhìn ánh mặt trời ban mai lấp lánh bên trong tầng mây khóe miệng hơi cong lên, nghĩ chắc hẳn là Lãnh Tử ngốc sẽ ngủ ngon thêm một lúc nữa, thật tốt.