Thẩm Lãnh chỉ có hơn mười chiếc thuyền, là tướng quân thủy sư nên thuyền gần như chính là mọi thứ đối với hắn, nhưng vào lúc này hắn không chút do dự hạ lệnh cho Vạn Quân lao tới đụng vào kỳ hạm Long Nha của kẻ thù. Long Nha của Nguyên Thanh Phong là một con thuyền có thể so sánh ngang hàng với kỳ hạm Thần Uy của Trang Ung, chiều dài hơn trăm mét, đi lại trên biển giống như một yêu thú khổng lồ khiến người khác sợ hãi.
Tuy nhiên lại bị Vạn Quân chặn ngang đụng gãy, tuy không gãy nhưng cũng không ngăn cản được thuyền bắt đầu nghiêng về một bên. Người Cầu Lập trên thuyền Long Nha kêu gào thảm thiết lăn xuống dưới, bọn họ liều mạng muốn túm lấy thứ gì đó để cho mình không rớt xuống, nhưng theo thân thuyền càng lúc càng nghiêng nặng, bọn họ vẫn lần lượt rơi xuống biển. Long Nha chìm xuống nước lôi theo không ít người xuống cùng, còn có rất nhiều người trước đó không ở trên boong thuyền mà là ở trong khoang thuyền, bọn họ ngay cả chạy trốn cũng không kịp.
Thuyền của Thẩm Lãnh nhắm chính xác mới đâm tới, đầu thuyền là đụng vào phần giữa hoặc là đầu thuyền của đối phương. Tuy rằng chiến thuyền của Thẩm Lãnh cũng có mấy chiếc bắt đầu ngập nước bởi vì tổn hại nặng, nhưng các binh sĩ đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đây vốn là một phần trong kế hoạch đã được sắp xếp trước từ trước, cho nên bọn họ cố gắng hết sức khống chế sự lo sợ trong lòng mình, hạ khoái thuyền Con Rết ở hai bên xuống, tuy thuyền lớn đã chìm rồi, nhưng gần như binh sĩ đều đã rút lui.
Người Cầu Lập quay cuồng trong nước biển giống như sủi cảo trong nồi nước sôi, trôi nổi dập dềnh, kỹ năng bơi của những người này cũng không tệ, dù sao bọn họ cũng tiếp xúc với biển rộng quanh năm, nhưng ai sẽ cho bọn họ cơ hội để bọn họ đường hoàng bơi vào bờ?
“Bắn!”
Thẩm Lãnh ra lệnh, đám binh sĩ còn ở trên thuyền lập tức dùng liên nỏ cùng cung tiễn bắn xối xả về phía người Cầu Lập đang ở trong nước. Trên đất liền bên kia chiến binh lang viên cũng chia binh vây bắt, vây quanh nửa cảng thuyền liền bắt đầu tàn sát người Cầu Lập đã bị rơi xuống nước. Đây vốn dĩ không phải là nơi khẩn cầu và kêu rên là có thể đổi lấy sinh mệnh, từ xưa đến nay, nhân nghĩa đạo đức đánh dấu trên chiến trường hoặc là giả dối hoặc là thất bại, cho kẻ thù một con đường sống chính là đồng nghĩa với việc mở ra một cửa chết cho chính mình.
Không ai hạ lệnh sẽ không có người dừng lại, các binh sĩ bắn ra tất cả mũi tên lông vũ mà mình đem theo, thi thể người Cầu Lập nối tiếp nhau nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trên thi thể của bọn họ không chỉ có một hai mũi tên cắm vào, trên người của người bị cắm nhiều nhất, mũi tên dày đặc thoạt nhìn không dưới hai mươi mũi.
Thi thể trôi nổi dập dềnh theo mặt nước biển, có người ngửa lên trời, có người mặt úp xuống biển, máu chảy ra lênh láng nhuộm cả khu vực này thành một màu khác, có lẽ rất nhanh mùi máu tươi sẽ trêu chọc đến những loại sinh vật càng tàn bạo hơn dưới biển.
Ước chừng có bốn mươi năm mươi chiến thuyền của người Cầu Lập đã lao ra ngoài, đang đậu ở phía xa, dường như vẫn còn do dự có nên giết trở lại hay không, dù sao càng nhiều người bị quân đội Đại Ninh bắt làm tù binh hoặc là giết chết.
Hơn một vạn binh lính Cầu Lập lên bờ kia đã chết trận một nửa, một khi lang viên bắt đầu giết người, sẽ trở thành thành cối xay thịt trên chiến trường, thi thể chồng chất trên bờ còn nhiều hơn thi thể trôi lềnh bềnh trong nước rất nhiều.
Xấp xỉ năm nghìn người Cầu Lập quỳ xuống đất đầu hàng, giơ cao binh khí trong tay mình lên, từ bỏ chống cự. Bọn họ đã bị giết đến không còn dũng khí, cuối cùng ngay tại giây phút bọn họ quỳ xuống xin hàng thì một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng tan thành mây khói.
“Thuyền của chúng ta đâu!”
Thạch Phá Đang đi nhanh đến, từ xa đã hô lên với Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh chỉ nhìn thoáng qua nhưng không trả lời, hạ lệnh cho người của mình kiểm kê số binh lính bị thương và số người chết, bảo Trần Nhiễm dẫn người bị thương mau chóng đưa về Nha Thành cứu trị.
“Ta đang hỏi ngươi đấy!” Thạch Phá Đang tiến lên muốn túm lấy áo giáp của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né: “Sao ta lại nhớ ngươi đã nói ngươi chỉ phối hợp?”
Thạch Phá Đang ngẩn ra, lúc này mới nhớ ra thánh chỉ mà mình có được nói rằng gã chỉ là phối hợp với thủy sư chứ không phải chủ đạo thủy sư, nhưng gã thật sự rất căm tức, nếu như chủ lực thủy sư của Trang Ung chạy đến kịp thời... vậy thì hơn một trăm chiếc chiến thuyền của Cầu Lập một chiếc thuyền cũng đừng hòng sẽ rời đi được. Cộng lại ít nhất hơn mấy vạn ngàn thủy quân Cầu Lập bị tàn sát hầu như không còn, đây sẽ là một trận thắng lớn đủ để rung động triều đình và bách tính.
“Rốt cuộc các ngươi đang giấu diếm ta chuyện gì?”
Giọng điệu của Thạch Phá Đang dịu xuống một ít. Gã nhìn ra được trước đó Thẩm Lãnh chém giết tuyệt đối không nhẹ nhàng hơn gã, mùi máu tanh trên người hắn còn nặng hơn gã, dù sao thì lúc gã giết người bất kể là trái hay phải chỉ cần tiến về phía trước, mà Thẩm Lãnh là một người nhảy lên chiến thuyền của người Cầu Lập giết từ đầu cho đến đuôi.
“Không phải gạt ngươi, là vì tình huống còn phức tạp hơn dự tính của chúng ta.”
Thẩm Lãnh có vẻ hơi áy náy nhìn Thạch Phá Đang. Mặc kệ mối quan hệ của hai người như thế nào, ván này là do thủy sư quyết định, tuy rằng Thạch Phá Đang có tham dự trong đó nhưng những gì gã biết cũng không nhiều, gã đã hoàn thành chuyện mình nên làm, hơn nữa còn hoàn thành một cách rất hoàn mỹ, hơn một vạn quân đội người Cầu Lập đổ bộ lên bờ bị giết hơn phân nửa, số còn lại tất cả đều bị bắt sống.
Thạch Phá Đang đè nén cơn tức trong lòng quay đầu lại chỉ vào người Cầu Lập đang quỳ ở đó nói: “Ngươi nghĩ là ta sẽ mật báo với bọn họ?”
“Đây là quân lệnh của đề đốc đại nhân.” Thẩm Lãnh nhìn lên bầu trời: “Nói thật chứ, ta cũng không biết đề đốc đại nhân đi đâu nữa.”
“Ngay từ đầu ông ta đã không có ý định đến cảng thuyền Nha Thành?”
“Phải.”
“Ngươi chỉ dẫn theo mười chiếc thuyền, trong tình huống biết rõ Trang Ung sẽ không đến, ngươi cũng dám đi ra ngoài đánh nhau với hơn một trăm chiếc thuyền của người Cầu Lập?”
“Đối phương cũng chỉ có hơn hai mươi chiếc chiến thuyền mà thôi, ở đâu ra hơn một trăm chiếc thuyền?”
“Nếu ngươi chết trận thì sao?”
“Vậy thì chết trận thôi.”
Thạch Phá Đang nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thẩm Lãnh, lại nhìn những vết máu đen trên người Thẩm Lãnh, sau khi im lặng một hồi gã đột nhiên cảm thấy cơn tức mà mình chịu đựng quả thật chẳng đáng là gì, ngay cả thủ hạ mình đắc ý như vậy mà Trang Ung cũng nỡ hy sinh, mình chỉ là không biết rõ tình hình mà thôi.
“Sớm muộn gì Trang Ung cũng phải cho ta một lời giải thích.” Thạch Phá Đang xoay người rời đi, đi vài bước liền dừng lại hỏi: “Những tù binh kia thì làm sao?”
“Đó là tù binh của lang viên.”
Thẩm Lãnh trả lời cũng giống như không có trả lời, nhưng khóe miệng của Thạch Phá Đang lại nhếch lên: “Cũng đúng.”
Đúng vậy, đó là tù binh của chiến binh lang viên gã.
Thạch Phá Đang ném hắc tuyến đao đã mẻ như cưa sắt trong tay ra, thân binh thuận tay tiếp được. Trong trận chiến này Thạch Phá Đang chém hư bao nhiêu thanh đao đến ngay cả bản thân gã cũng không biết được, nhưng gã có một thói quen, sau khi kết thúc cuộc chiến gã sẽ mang tất cả về cất giữ, đó chính là minh chứng cho từng trận chiến gã đã trải qua và cũng là hồi ức của gã.
“Giết!”
Thạch Phá Đang vừa đi vừa dặn dò, trong giọng điệu không có bất kỳ sự thương hại nào.
“Đợi đã.” Thẩm Lãnh gọi gã một tiếng: “Để lại cho ta một trăm tù binh, ta muốn để cho bọn họ tìm xem bên trong đống tử thi này có Nguyên Thanh Phong hay không, nếu không có... vậy thì trận chiến này vẫn không đúng như mong đợi rồi.”
Thạch Phá Đang ngây ra một lúc, quay đầu lại nhìn Thẩm Lãnh giống như quái vật: “Dựa vào binh lực của ta và ngươi, ngươi cảm thấy không xử lý Nguyên Thanh Phong thì trận chiến thắng này sẽ không đúng như mong đợi.”
Thẩm Lãnh gật đầu, thầm nghĩ đây là đương nhiên.
Nhưng chính là bởi vì đây là điều đương nhiên nên Thạch Phá Đang thật sự xem hắn như là quái vật. Thẩm Lãnh chỉ có hơn mười chiếc thuyền, đối phương có hơn một trăm chiếc thuyền, mặc dù Thạch Phá Đang có cả một kỳ quân lang viên nhưng căn bản không không thể nào xuống biển được, hơn nữa có thể ngăn chặn được thủy sư của Cầu Lập cũng chỉ có hơn mười chiếc thuyền kia của Thẩm Lãnh mà thôi. Hơn nữa lúc trước hắn còn đánh một trận ở Vọng Hương Tiêu, không phải không có tổn thất, cho dù như vậy thằng nhóc này kia thoạt nhìn cũng không giống như rất vừa lòng.
“Gia súc.”
Thạch Phá Đang than thở một câu, xoay người rời đi.
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi cong lên: “Ngươi không phải cũng như vậy sao?”
Xa xa, chiến binh lang viên bắt đầu giết hại tù binh, đây cũng không phải là hành động chính nghĩa gì, Thẩm Lãnh cũng không có đi ngăn cản, cho dù là hắn cũng không cảm thấy đây là sai trái, giữ lại hơn năm ngàn tù binh sẽ phải phân công trọng binh trông coi, ít nhất phải để ý đến ăn uống. Đối với thủy sư viễn chinh mà nói nuôi năm ngàn tù binh tương đương với việc khiến cho người của mình không có cơm ăn nhanh hơn.
Hơn nữa đó còn là mối thù xương máu.
Mà đối với Thạch Phá Đang mà nói, đó căn bản cũng không được xem là chuyện gì.
Tiếng kêu rên vang lên, phản kháng cũng lập tức xuất hiện, nhưng người Cầu Lập đã bị tước vũ khí thì còn bao nhiêu sức mạnh để phản kháng? Cung thủ lần lượt bắn ra từng mũi tên, từng thanh tiêu thương đâm qua, tốc độ ngã xuống của thi thể giống như thủy triều rút xuống.
Thẩm Lãnh bảo Vương Căn Đống phân công người dẫn theo hơn một trăm tù binh người Cầu Lập để tìm kiếm trong đống thi thể kia xem có Nguyên Thanh Phong hay không? Nhưng mà tìm cho đến khi bầu trời tối đen cũng không có tin tức, người kia hình như biến mất trong hư không.
Trước đó quả thật có mấy chiếc chiến thuyền của người Cầu Lập bị vây ở cảng thuyền định chạy ra bên ngoài, nhưng bởi vì cửa vào cảng thuyền bị thuyền đắm chặn lại, căn bản không thể bình an vô sự đi ra ngoài. Hai chiếc chiến thuyền Cầu Lập có đụng qua, lại vì bị đụng vỡ đáy thuyền mà từ từ chìm xuống, trong đó chiến thuyền xa nhất chạy ra khỏi cảng thuyền cũng đi không được bao lâu đã bị nước biển nuốt chửng.
Nguyên Thanh Phong thật sự đã lên một chiếc thuyền, cũng thật sự hạ lệnh cho chiến thuyền đụng vào nhau để lao ra ngoài, nhưng thuyền cũng chìm rồi, trước khi thuyền hoàn toàn chìm xuống đáy biển gã ta đã vọt ra ngoài, dựa vào một tấm ván gỗ trôi ra ngoài rất xa. Gã ta không dám bơi vào bờ, sau khi ngâm mình trong nước hai canh giờ, gã ta mới liều hết sức bơi vào bờ chỗ bên ngoài cách Nha Thành khoảng mười mấy dặm, sau đó đi thẳng vào trong núi Song Đà.
Biển rộng ở đối diện mới là nhà của gã ta, đất liền dưới chân lại xa lạ như vậy.
Gã ta biết người Ninh giảo hoạt hơn người Lâm Việt nhiều, bọn họ càng hiểu được cái gì là chiến tranh, nhưng Nguyên Thanh Phong thật không ngờ người Ninh đáng sợ đến mức khó lòng phòng bị như vậy. Tin tức được từ huyện Viễn Thủy quả thật là lúc gã ta sắp tiến công cảng thuyền thì chủ lực thủy sư vẫn chưa có động tĩnh gì, nếu không gã ta cũng sẽ không đâm đầu vào cái hố này, trong cái hố này đã lấp hơn mười ngàn mạng sống của thủ hạ gã ta.
Bị gạt sao?
Huyện Viễn Thủy.
Cổ Lạc ngồi trên ghế ở đại đường huyện nha vốn nên thuộc về huyện lệnh đại nhân kia, nheo mắt nhìn những người đang quỳ phía dưới. Những người này trước kia không lâu vẫn là tầng lớp thượng lưu của huyện Viễn Thủy, bây giờ lại trở thành tù nhân.
Cẩm y đen nhánh trên người gã đã cho gã chức trách khác, so với việc chém giết trong thủy sư gã phát hiện những việc mình làm bây giờ càng có cảm giác thành tựu hơn vài phần. Gã biết trong phủ đình úy có không ít người vẫn chưa phục mình, bao gồm những người bây giờ đang đi theo gã. Bọn họ vốn là thủ hạ của thiên bạn Nhạc Vô Địch, cho nên gã cần khiến cho những người này hiểu được giá trị của mình cao hơn Nhạc Vô Địch rất nhiều.
“Người Cầu Lập cơ hồ đã đào rỗng Nha thành từ trên xuống dưới, cho nên chuyện mà đề đốc đại nhân đã lo lắng trước khi đến cũng không phải không có lý. Bây giờ các ngươi biết tại sao trước khi thủy sư đột nhiên tới Ninh Hồ cũng không có thông báo cho các ngươi không? Không phải đề đốc đại nhân không tín nhiệm các ngươi, ngược lại là hoàn toàn là tín nhiệm các ngươi, cho nên mới muốn cho các ngươi một cơ hội cung cấp mật báo cho người Cầu Lập, ông ấy tin chắc các ngươi nhất định sẽ làm như vậy.”
Gã từ trên ghế xuống dưới đi đến trước mặt những người đó, cúi người nhìn bọn họ: “Đề đốc đại nhân dẫn theo thủy sư đến mà không nói trước cho các ngươi biết, chính là hy vọng các ngươi truyền đi chuyện này, bởi vì như vậy Nguyên Thanh Phong mới có thể hoàn toàn tin tưởng mà không nghi ngờ.”
Trước khi Trang Ung dẫn theo chủ lực thủy sư rời đi Ninh Hồ, Cổ Lạc dẫn theo người của phủ đình úy và điều tạm một tiêu doanh chiến binh trong thủy sư bắt tất cả người của nha môn huyện Viễn Thủy lại bất kể là cao thấp, nam nữ, và sau khi thủy sư rời cảng đã phong tỏa đường thủy, không cho phép một chiếc thuyền nào rời khỏi nơi này để ra biển.
“Phỏng chừng thủy sư của chúng ta đã đánh thắng rồi đấy.” Cổ Lạc đứng thẳng người: “Các ngươi đi đi.”
Những người quỳ gối này cho là mình nghe lầm, ngẩng đầu lên vẻ mặt mê mang, mọi người đưa mắt nhìn nhau ai cũng không dám tin tưởng lời của Cổ Lạc là sự thật.
“Đại nhân, muốn... Muốn thả chúng ta đi sao?”
Cổ Lạc xoay người không nhìn bọn họ: “Đi đi, ta không muốn nói lại lần nữa.”
Những người đó quỳ thời gian quá lâu, cùng dắt díu nhau đứng lên, bọn họ lảo đảo bước ra ngoài, vừa ra khỏi viện chợt nghe giọng nói của Cổ Lạc từ phía sau truyền đến.
“Phạm nhân kháng pháp ý đồ chạy trốn, giết.”
Trên tường viện đột nhiên xuất hiện đình úy cầm liên nỏ trong tay, một trận tên nỏ bắn qua, trong viện rất nhanh có thêm một lớp thi thể
Cổ Lạc xoay người trở lại nhìn những thi thể nằm trên mặt đất kia, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta nói đi đi, là tiễn các người lên đường.”